Mỹ nhân hề! mỹ nhân!
Bất tri mộ vũ hề! Vi triêu vân?
Tương tư nhất dạ mai hoa phát
Hốt đáo song tiền nghi thụ quân.
< Lưu Đồng–Hữu sở tư >
Suốt bảy ngày, Mặc Kính Trúc cùng Tử Nãi Dạ canh giữ trong Tùng Mai Trúc xá một bước cũng không ra khỏi, ngày ngày dạo bước trong rừng, đêm đến tâm sự trong phòng, không có tình ý kéo dài, cũng không có sầu triền miên. Chỉ là hai người gắn bó làm bạn hưởng thụ thời gian trăng mật muộn màng ta chỉ có ngươi, ngươi chỉ có ta. Mà Tả Lâm cùng Hữu Bảo cũng thức thời chưa từng tới quấy rầy.
“Phu quân.”
“n?
“Thiếp… đẹp sao?”
“Nga… Nàng đương nhiên không có vẻ đẹp như của Tam sư muội, cũng không giống như Nhị đệ muội cùng tiểu sư muội, nhưng vẻ đẹp của nàng hoàn toàn là vẻ đẹp mà ta thích nhất.”
Vì thế, Tử Nãi Dạ thỏa mãn.
“Phu quân.”
“Chuyện gì?”
“Thiếp nấu ăn ngon sao?”
“Ăn ngon, nhưng tâm ý của nàng càng làm ta cảm động. Nàng biết khẩu vị của ta thanh đạm, cũng biết ta thích rau xanh hoa quả hơn các loại thịt cá, càng biết ta yêu thích việc sau khi ăn xong được nhấp một ngụm trà thơm, một thê tử đảm đang cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi”
Vì thế, Tử Nãi Dạ lại thỏa mãn.
“Phu quân.”
“Làm sao vậy?”
“Có thiếp bầu bạn… sẽ làm chàng phiền chán sao?”
“Ta xem thư, nàng làm nữ hồng; ta vẽ tranh, nàng ngâm khúc; ta đánh đàn, nàng ở bên nghe như si như say; trong lúc rãnh rỗi sẽ dạy nàng chơi cờ, xem nàng bổn bổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-thinh-chi-giao-nhieu-hon/134905/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.