Lầu hồng ly biệt bao ngao ngán
Đèn hươ
ng ng ập ngừng bên trướng gấm
Ra cửa, bóng trăng tàn
Từ biệt, lệ mỹ nhân
< Bồ tát man kỳ 2–Vi tra
Các vị hương thân đều yêu hồng mã, hôm nay là ngày thành hôn của cô gái thông minh nhất xứ Mạn La.
Cô gái như kim hoa, chàng trai như hoa tuyết.
Một người là ánh trăng, một người là ngôi sao của buổi đêm.
Hai người thật sự là một đôi hạnh phúc, giống như cùng dòng chảy, ngày đêm cùng xướng ca hạnh phúc.
Tiếng nhạc vang lên (những nhạc khí của tộc Úy Ngột),chú rể được các bằng hữu của mình vây quanh, cao hứng phấn chấn hát vang bài hát “Đón người tân nương mới” trên đường đi đến nhà gái đón dâu. Ven đường còn không ngừng gia nhập thêm những ngưi dân góp vui, tổ hợp thành một đội ngũ đón dâu siêu lớn.
Đây là hôn lễ của vương tử Úy Ngột tộc, tự nhiên so với hôn lễ của dân chúng bình thường náo nhiệt hơn nhiều, cơ hồ như bá tánh bình dân đều hoan hỉ tham dự hôn lễ hoàng tộc, đủ thấy hoàng tộc Úy Ngt được dân chúng tôn sùng thế nào.
Đội ngũ đón dâu rốt cục cũng đi tới nhà gái, lập tức cửa lớn liền bị chặn, bị lấp, bị bịt lại, bên trong lớn tiếng tuyên bố người đến không có quà tặng liền không cho phép đội đón dâu đi qua. Sau khi nhận được quà, nhà gái mới để đội nghênh thân ra tiếp đón, thịnh tình chiêu đãi, sau đó trong nhà sẽ có nhảy múa tăng thêm không khí vui mừng.
Ở Úy Ngột tộc thì nghi thức hôn lễ được cử hành tại nhà gái, dưới sự chủ trì của Iman sẽ cử hành nghi thức tôn giáo “Ni tạp”, sau khi niệm hết 1 đoạn kinh Coran, người chủ trì đặc biệt hỏ cùng tân nương có hay không nguyện ý cùng đôi phương kết bầu bạn, chờ được câu trả lời khẳng định, Iman liền xuất ra 2 khối bánh có phết muối, thỉnh chú rể, tân nương ăn mỗi người một khối.
Chạng vạng, tân nương trên mặt che kín bằng khăn voan, được đội đón dâu đưa lên xe ngựa, từ biệt cha mẹ, nhận lời chúc phúc của cha mẹ. Phụ thân tân nương liền ở trước mặt mọi người vì nữ nhi (con gái) cùng cầu nguyện chúc phúc, tân nương lúc này không biết là thật hay giả chảy xuống những giọt nước mắt lưu luyế, nhóm tiểu tử sẽ xướng bài “Khuyên bảo”:
Chớ khóc khóc, cô nương chớ khóc khóc, hôm nay là hôn lễ của cô, cô đã an cư ở kim hoa chói lọi tân phòng.
Chớ khóc khóc, cô nương chớ khóc khóc, lúc này cô nên mừng rỡ, cô cùng hùng ưng tựa như tiểu hỏa nhi kết làm phu thê.
Chớ khóc khóc, cô nng chớ khóc khóc, lúc này đúng là hôn lễ của cô, nam nhi anh tuấn kia đã thành tri kỷ của cô…
Đội ngũ đón dâu cũng ca xướng lại, nhóm tiểu tử lại như cũ đánh nhạc cụ đi ở phía trước, chú rể cùng tân nương ngồi xe đi sau đó, đội ngũ đón dâu đi cuối cùng, toàn bộ quá trình đón dâu ngập tràn niềm hoan hỷ.
Đội ngũ đón dâu vây chú rể, tân nương tiến vào cửa nhà chú rể, người nhà đã châm một đống lửa trước cửa. Người dẫn chương trình huơ lửa trên đầu tân nương ba vòng, sau cho tân nương đi một vòng quanh đống lửa mới cho phép nàng vào cửa (để khu quỷ, trừ tà).
Vào nhà, ngồi vào vị tủa mình xong, thanh niên nam nữ liền bắt đầu ca hát nhảy múa, tiến hành nghi thức cướp khăn che mặt tân nương, lúc này một người nhanh nhẹn nào đó thừa dịp nhảy múa sẽ lấy đi chiếc khăn của tân nương, tân nương sẽ đứng dậy hướng mọi người hành lễ, lúc này đương nhiên không thể thiếu một phen cười đùa náo loạn, cũng giống như Hán tộc nháo tân phòng vậy.
Cuối cùng, tân nương tiến vào động phòng, khách nhân liền ngồi vào vị trí ăn hỷ yến. Hỷ yến xong, lại cử hành ca múa tiệc tối, mọi người đều tận tình ca hát nhảy múa, vui chơi. Cơ hồ mi người đều vui chơi nhiệt tình, thẳng đến khuya mới lục đục ra về.
Nhưng là một đêm này, tân nương còn đang si ngốc ở tân phòng chờ chú rể thì chú rể lại chạy đi tìm già Hãn phụ uống rượu giải sầu.
“Ô Bùi La, tân nương của ngươi còn đang đươi a” Thổ Lỗ Phiên vương Úy Ngột tộc Nhiều A Ba nhắc nhở nhi tử.
Dùng sức lấy tay mở ra da mạo cho hả giận, hậm hực uống cạn một bát rượu, Ô Bùi La mới rầu rĩ nói: “Phụ vương, ngài vốn biết rõ, Tira Cổ Lệ không phảữ nhân con muốn, người con muốn là Tử Nãi Dạ”
Nhiều A Ba thở dài: “Ta biết, nhưng nàng là muội muội của ngươi a!”
“Cũng không phải là thân muội muội (em gái ruột)!” Ô Bùi La kháng nghị, dường như là thanh minh.
“Đúng vậy, nàng thậm chí còn không phải là tộc nhân của Úy Ngột tộc ta, nhưng ngươi phải biết rằng tương lai ngươi sẽ là người kế thừa vương vị, theo quy củ của Úy Ngột tộc đại phi của ngươi chỉ có thể là tộc nhân của Úy Ngột tộc mà thôi. Huống hồ…” Nhiều A Ba tự rót đy bát rượu: “Nàng đã có vị hôn phu.”
“Nhưng là nàng có thể thay đổi chủ ý a, không phải sao?” Ô Bùi La phản bác.”Cho nên, thân sinh phụ thân của nàng mới nói phải chờ tới khi nàng đủ mười tám tuổi mới có thể mời nàng thành thân, cũng để cho nàng có cơ hội tự mình lựa chọn. Nếu nàng không thích vị hôn phu kia, hoặc là nàng thích ngi khác, nàng có thể danh chính ngôn thuận mà từ hôn, chuyện này đã sớm cùng đối phương đàm luận tốt, không phải sao?”
“Đúng là vậy, nhưng là…” Nhiều A Ba một bên xuyết rượu, một bên dò xét nhi tử: “Nàng thích ngươi sao?”
“Đương nhiên!” Ô Bùi La tràn đầy tự tin gật đầu: “Nàng thích con!”
“Đúng vậy! Chính là giống như thích một ca ca. Ngươi nghĩ rằng, nàng sẽ nguyện ý gả cho ca ca của mình sao?” Nhiều A Ba trào phúng hỏi.
“Nàng… Nàng cũng biết chúng ta không phải thân huynh muội (anh em ruột) a!” Ô Bùi La ấp úng cãi.
Nhiều A Ba lắc đầu, cũng thở dài: “Quên đi, điều này không phải trọng điểm, hiện tại phiền toái lớn nhất chính là Ngũng tử của Ngoã Lạt tộc, hôm nay hắn thông báo nói một tháng sau sẽ tới đón thú (cưới) Tử Nãi Dạ, cho nên, chúng ta phải mau chóng đem Tử Nãi Dạ đi. Vô luận nàng phải gả cho ai đều không sao cả, tuyệt đối không cho phép gả Tử Nãi Dạ công chúa bảo bối trân quý của Úy Ngột tộc chúng ta cho cái tên Mã Cáp Tha tàn bạo kia!
Mã Cáp Tha là Ngũ vương tử của Ngõa Lạt tộc, diện mạo tuy đoan chính nhưng tính tình lại âm hiểm tàn bạo, đồn đại hắn có sở thích cuồng ngược đãi, vừa lại còn là nhi tử được Ngõa Lạt vương sủng ái nhất.
Ô Bùi La trầm mặc trong chốc lát.
“Điu này con biết.”
“Cho nên, ta đã gửi thư cho vị hôn phu của nàng, kêu hắn trong vòng thời gian nửa năm phải qua đón Tử Nãi Dạ.”
“Cái gì?” Ô Bùi La phẫn nộ nhảy dựng lên kêu to, cái bàn đều thiếu chút nữa bị ném đi: “Phụ vương, người thông tri cho tên kia làm gì?”
Hừ hừ, “Trừ bỏ đem nàng trở về Trung Nguyên, còn có chỗ nào là an toàn?” Nhiều A Ba lạnh lùng hỏi lại.
“Này…nhưng là…”
Nhiều A Ba lại thở dài: “Ô Bùi La, ta biết con thực thích nàng, trên thực tế, ta cũng hy vọng nàng có thể vĩnh viễn lưu lại. Nhưng là…” Hắn nhíu mi suy nghĩ một chút: “Được rồi! Việc kia cứ như vậy đi! Ngươi hở cùng tân nương tử bảy ngày, bảy ngày sau, ngươi liền mang Tử Nãi Dạ đến Trung Nguyên đi, nếu Tử Nãi Dạ thật sự không thích vị hôn phu của nàng, như vậy coi như thay nàng từ hôn, cũng thỉnh hắn hỗ trợ thay Tử Nãi Dạ tìm một nơi tạm thời an trụ.”
Phẫn nộ vừa mới kia bỗng nhiên tiêu thất, cứ như là giả vậy: “Không thành vấn đề!” Ô Bùi La lập tức cao hứng phấn chấn.
“Để Mã Cáp Tha tiến đến đón dâu thì ta sẽ nói cho hắn biết Tử Nãi Dạ bị vị hôn phu của nàng đón đi rồi, có lẽắn sẽ không dễ dàng liền tin tưởng lời ta nói, cho nên, chúng ta ít nhất phải đợi nửa năm, cũng có thể là một năm sau mới đón nàng về, đến lúc đó… Rồi nói sau!”
Ô Bùi La thoạt nhìn càng vui vẻ: “Tử Nãi Dạ tuyệt đối sẽ không thích cái tên kia!”
Nhiều A Ba hồ nghi, hơi hơi nheo đôi mắt lại: “Vì saoứ?”
“Bởi vì tên kia là một người Hán.” Ô Bùi La cư nhiên nói vậy.
“Người Hán thì lại như thế nào?” Người Hán không phải người sao?
“Người đã quên sao, phụ vương? Tử Nãi Dạ lá gan nhỏ như vậy, nàng không phải đã nói nếu gả sẽ gả có người vừa dũng cm, lại cường hãn để bảo hộ nàng sao?”
“Ta không quên, cũng liền bởi vì nàng nhát gan, cho nên, nàng cũng vô cùng sợ hãi nam nhân cao lớn khổng lồ (ta nghĩ là dáng người to lớn, thô chứ hem phải người khổng lồ đâu).”
“Bởi vậy mới nói nha!” Ô Bùi La đắc ý mở miệng, “Người dũng cảm cường hãn, lại không quá mức cao lớn khổng lồ, người có thể tụ hợp 2 loại tiêu chuẩn cũng không có nhiều, nhưng là… Hắc hắchắc!” Hắn chỉachỉa chính mình.”Người nhìn con đi, chẳng phải vô cùng phù hợp với điều kiện của nàng sao?”
Nhiều A Ba cẩn thận tỷ mỉ quan sát nhi tử anh tuấn, uy vũ của mình một chút, gật gù: “n! Đích xác, tuy rằng cao lớn cường tráng, cũng không tính là khổng lồ, cũng thực có khí khái nam tử, chỉ tiếc ngũ quan có điểm tục tằng, lại không quá nhu hòa, bất quá cũng coi được…”
“Này uyuy! Cái gì coi cũng được?” Ô Bùi La gân cổ kháng nghị: “Con cũng được coi là mỹ nam trong tộc nha!”
Nhiều A Ba híp mắt liếc hắn: “Thì sao chứ? Ngươi lại làm sao biết vị hôn phu của Tử Nãi Dạ sẽ không phù hợp của tiêu chuẩn nàng?”
Mũi hừ một tiếng khinh miệt: “Cái kia còn phải nói sao?” Ô Bùi La dùng giọng khinh thường nói tiếp: “Chúng ta không phải chưa từng nhìn qua người Hán trên chiến trường, bọn khi đánh giặc hoàn toàn chẳng có chút dũng mãnh như tinh tinh, chỉ giống gấu chó thôi, mặt mũi đẹp đẽ cũng chỉ biết tránh ở phía sau cùng nhộn nhạo, mỗi lần đánh thắng không phải dựa vào người đông, cũng là chiến thuật giảo hoạt, cái loại người như vậy Tử Nãi Dạ sẽ đ mắt sao?”
“Đó là thành kiến của con thôi” Nhiều A Ba tiếp tục giáo: “Con nói đó chỉ là một số nhỏ người Hán, không thể đánh đồng vậy được”
Ô Bùi La không phục hừ lại một tiếng: “Tóm lại, Tử Nãi Dạ nhất định sẽ không vừa mắt cái tên kia, cho nênưa nàng đi tìm vị hôn phu kia, con sẽ nghĩ cách thuyết phục nàng làm sườn phi của con, con tin tưởng nàng sẽ đồng ý!”
“Nếu được vậy cũng tốt lắm, chẳng qua…”
Sự tình thực sẽ thuận lợi vậy sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Toàn tộc Úy Ngột từ cao tới thấp không ai làết Tử Nãi Dạ chính là người con được Thổ Lỗ Phiên vương nhận nuôi, cũng chẳng ai phản đối đưa nàng lên làm công chúa, bởi nàng vô cùng thiện lương yếu đuối, khiến người người thương tiếc.
Vóc dáng nho nhỏ, khuôn mặt nho nhỏ, cái trán nho nhỏ, cái mũi nho nhỏ, đôi môi đỏ mọng nho nhỏ, hết thảy đều khéo léo lả lướt, chỉ có đôi mắt là to, cực đáng yêu; dáng vẻ nàng nhỏ nhắn xinh xắn, khi cười luôn ngấn một chút e lệ; nhìn qua thực ngọt ngào. Chẳng trách mỗi người nhìn nàng không tự chủ được chỉ muốn bảo vệ nàng, sủng ái nàng.
Giống như con người nàng, lá gan của Tử Nãi Dạ cũng rất nhỏ, nói trêu thì lá gan của nàng cùng lắm cũng chỉ to bằng con kiến mà thôi.
Nàng chẳng những luôn dùng đôi mắt của mình khiếp đảm nhìn khắp nơi, vừa thấy có người liền chạy mất, hơn nữa, chỉ cần có người không cẩn thận hơi một chút đụng vào người nàng, nàng sẽ sợ hãi mà kêu lớn, lại chạy đi trốn tới chân trời góc bể. Cho dù là Thổ Lỗ Phiên vương người nuôi nấng nàng lớn lên, hay là người anh luôn yêu thương nàng Ô Bùi La cũng năm ba lần làm nàng sợ hãi, huống chi là những người khác.
Có thể nói nàng sinh ra không phải như thê, nhìn nàng mỗi lần bị dọa hoảng sợ muốn chết, quả thực giống như là phạmtrốn truy nã bị đuổi giết đến cùng đường vậy
Nhưng mà, người trong tộc vẫn phi thương yêu thích nàng, cho nên, khi mọi người biết nàng phải rời khỏi thì vô cùng lưu luyến, nhưng vừa nghĩ đến Ngũ vương tử Ngõa Lạt tàn khốc kia, họ lại cảm thấy nàng tốt nhất mau mau rời đi, miễn cho mình bị cái tên súc sinh kia ngược đãi.
Bởi vậy, Ô Bùi La mới qua tân hôn có bảy ngày, liền mang theo nhân mã bảo hộ Tử Nãi Dạ công chúa đi Trung Nguyên.
“Vương huynh vừa mới thành thân liền rời đi, chị dâu có thể hay không mất hứng?” Tử Nãi Dạ quan tâm hỏi.
Ô Bùi La vô tình nhún nhún vai: “Trước khi thành thân, ta đã nói với nàng ta, cuộc sống của ta thủy chung lấy muội làm trọng, nàng ta hẳn là sớm đã có giác ngộ, cho nên, muội không cần thay nàng lo lắng, nghĩ tới chuyện tình tương lai của muội mới là trọng yếu.”
“Muội?” Tử Nãi Dạ nhíu nhíu mày một cái vội đi theo ở phía sau đại đội nhân mã: “tương lai gì vậy?”
Tương lai gì sao?
Hỏi ra những lời này, nàng rốt cuộc có biết hay không bọn họ hiện tại muốn đi đâu nha?
“Ta là nói…” ô Bùi La dắt cương ngựa đến gần nàng một chút, đè thấp giọng nói: “Muội thật sự tính gả cho một nam nhân chưa từng gặp mặt sao?”
Tử Nãi Dạ chần chờ một chút: “Nhưng là, đó là do thân sinh phụ thân của muội đã thay muội an bài rồi, không phải sao?”
“Đúng vậy, nhưng phụ thân muội cũng nói qua, nếu muội không thích, tùy thời cũng có thể hủy bỏ cửa hôn sự này nha!” Xem nàng còn do dự, Ô Bùi La càng thêm cố gắng địa muốn thuyết phục nàng: “Muội không phải luôn luôn đều rất sợ người sao? Đặc biệt người xa lạ, ngẫm lại xem, Muội phải mất bao lâu để làm quen với một người xa lạ? Ngoài ra, người ta có phải hay không có kiên nhẫn chờ đợi muội đi quen thuộc hắn?”
Nghe vậy, Tử Nãi Dạ nhất thời bất an cắn môi dưới, Con ngựa của nàng dường như cũng cảm nhận sự bất an của nàng, cước bộ loạn hết c
Tốt lắm, bất an đi! Cứ việc bất an đi! nhiều một chút rất tốt.
Ô Bùi La vừa thấy, liền âm thầm mừng rỡ không thôi: “Nói đi còn phải nói lại, muội từng đề cập qua hy vọng người kia là một người có thể bảo hộ cho muội, nhưng muội cũng đã gặp qua không ít người Hán, không phải sao? người Hán luôn có bộ dạng nhìn nguy hiểm muốn bỏ chạy, mà những người đó lại không có năng lực bảo hộ muội, vô luận là loại người như vậy muội vẫn có thể an tâm gả đi sao?”
Tử Nãi Dạ rốt cục nâng mắt lên bất lực địa nhìn Ô Bùi La: “Muội nên làm cái gì bây giờ?”
“Yên tâm, vương huynh sẽ giúp muội.” Ô Bùi La trong lòng mừng rỡ như điên, ở mặt ngoài lại vẫn là nghĩa bất dung từ mãnh liệt vỗ ngực: “Trước tiên muội cứ gặp người đó trước xem thử có sợ người ta hay không?” không cần phải nói, chỉ cần là người xa lạ, nàng khẳng định vừa thấy đã sợ muốn chết rồi! “Nếu như muội không thấy sợ hãi, ca ca sẽ giúp muội thử xem hắn có hay không năng lực bảo hộ cho muội…”
Cái này càng không cần phải nói nữa, cho dù là Chiến thần, hắn cũng sẽ không làm cho cái tên kia thông qua khảo nghiệm của hắn! “Nếu là đều không được, Tử Nãi Dạ, muội liền cùng vương huynh trở về đi! Vương huynh sẽ lấy muội làm sườn phi, yêu thương muội cả đời!” Đây mới là ý đồ đích thực của hắn.
“Này?” Tử nãi đêm vừa nghe, thoáng chốc kinh ngạc trợn tròn mắt: “Nhưng là… Nhưng là ngươi là ca ca ta a!”
“Không phải thân ca ca.” Ô Bùi La kiên nhẫn địa nhắc nhở nàng, cũng thật cẩn thận vỗ vỗ tay nàng. Kinh nghiệm của hắn là, nếu động tác quá nhanh, hoặc là lực đạo đắn đo không đúng, chụp quá mạnh, cái miệng nhỏ này khẳng định hét lên một tiếng hù chết người, rồi sau đó nhanh như chớp biến mất không thấy tăm hơi.
“Tử Nãi Dạ, nàng sẽ không sợ ta, đúng không?” Những lời này nói được thật sự không thể nào nắm chắc cảm giác.”Hơn nữa, nàng cũng biết ta có năng lực bảo hộ nàng, đúng không? Cho nên, đi theo bên người ta mới là an toàn nhất, đúng không? Đúng không?”
Đúng không?
Tử Nãi Dạ hắn thu tay lại, cũng buồn rầu địa xem xét hắn.
“Bất quá, nàng hiện tại không cần trả lời ngay, ” Ô Bùi La vội nói: “Nàng cứ từ từ suy nghĩ, chờ nàng nghĩ thông suốt mới quyết định đi”
Tử Nãi Dạ cúi đầu không nói gì.
Vương huynh nói tuy rằng đều là sự thật, nhưng là…
Như vậy hình như không đúng lắm đi?
Hoàng sa trực thượng bạch vân gian
Nhất phiến cô thành vạn nhận san
Khương địch hà tu oán dương liễu
Xuân phong bất độ Ngọc Môn Quan
dịch thơ:
Cát vàng chảy thẳng vào mây trắng
Một mảnh thành côi núi vạn trùng
Sáo rợ trỗi chi lời liễu oán
Gió xuân đã bị Ngọc Môn phong
Từ thời Hán Vũ đế ‘liệt tứ quận, theo hai quan’ tới nay, Ngọc Môn Quan này chính là một quan ải trọng yếu trên con đường tơ lụa huyền thoại, nơi đây có thể coi là cổng vào nối Trung Nguyên đến với Tây Vực, cũng là nơi tây thương (nhà buôn phương Tây) hành lữ và văn thần võ tướng qua lại thường xuyên. Bởi vậy, tuy đó chỉ là một khu vực nho nhỏ với những con lạc đà chậm chạp, hàng ngày lại có rất nhiều người hô ngựa hý, thương đội tấp nập, sứ giả tới lui, cảnh tượng vô cùng phồn vinh.
Nếu đi lên gò đất cao kia đưa mắt nhìn về phía xa, sẽ thấy được bốn phía trải rộng đều là đầm lầy, khe rãnh, rồi thì Trường Thành uốn lượn, khói lửa sừng sững, rồi thì hồ dương sâu thẳm, nước xanh biếc, rồi thì hồng liễu đua sắc, cỏ lau lay động, tất cả cảnh vật cùng hòa lẫn với Ngọc Môn quan oai hùng thực khiến người tán thưởng không thôi.
Ở tại chỗ này, Mặc Kính Trúc cùng Thẩm Quan Đào đã đứng chờ suốt ba ngày, sau, Mặc Kính Trúc bèn quyết định tiếp tục đi về phía trước tiến thẳng vào Tây Vực, không phải hắn không có kiên nhẫn để chờ đợi, mà là…
“Trước khi rời kinh thành, Tam sư muội đã nói qua, nếu ở tại chỗ này chờ ba ngày chưa gặp người đó, ta nhất định phải lập tức tiến vào Tây Vực, bởi vì nàng cần ta cứu trợ” (ai đã đọc bộ ‘Nương tử thỉnh chỉ giáo nhiều hơn’ hẳn đã biết Cơ Hương Ngưng tinh thông thuật số, nên mới dặn dò sư huynh như vậy ^^)
“Nhưng mà chúng ta mới đến đây có vài ngày a” (Chỗ này chắc Quân Đào ca nói là 2 người đến sớm so với lịch hẹn á)
“Vô luận chúng ta tới vào lúc nào đều giống nhau”
“Thì ra là thế ” Thẩm Quân Đào lẩm bẩm nói: “Quân Đào tưởng rằng đại gia ngài vô cùng kiên nhẫn bây giờ lại trở thành người vòng vo như vậy nha!”
Mặc Kính Trúc mỉm cười: “Ta nghĩ người có tính kiên nhẫn là ngươi mới đúng!”
“n! Nói đúng a” việc nhân đức không nhường cho ai, Thẩm Quân Đào lập tức mãnh liệt gật đầu: ” Ở bên người Nhị gia tới thời khắc này mới rời đi, có thể thấy được Quân Đào nhẫn nại có bao nhiêu kiên cường a, quả thực là kiên cường dẻo dai nhất thế giới mà, Quân Đào cũng thực bội phục chính mình nha” (là bởi Nhị gia trong lời Quân Đào nói vốn là một khối băng a, cho nên theo ta thì Quân Đào đang tự bội phục khả năng chống lạnh vô cùng nhẫn nại của mình ^^)
Mặc Kính Trúc bật cười: “Có khoa trương như vậy sao?”
“Cũng không phải!” Thẩm Quân Đào làm bộ vô hạn ủy khuất lẩm bẩm, nhưng lập tức liền đã cười cười, mắt lóe sáng lên: “Nhưng đi theo bên người Đại gia liền thoải mái hơn, Quân Đào thế nào cũng phải hảo hảo tự thưởng chính mình một chút!
Mặc Kính Trúc nhướng mày: “Điều này cũng khó nói, nếu đúng như lời Tam sư muội dự đoán, chuyện vui của chúng ta cũng không phải nhỏ đâu nha!”
Ngẩn ngơ một hồi Thẩm Quân Đào mới kinh ngạc nói: “Nhưng là chúng ta đi đón vị hôn thê của Đại gia ngài nha, còn có thể có việc gì vui nữa sao?”
Mặc Kính Trúc trầm mặc nói: “Về sau sẽ nói cho ngươi.”
Thẩm Quân Đào là người thông minh, lập tức hiểu được đây không phải chuyện hắn có thể hỏi, lại cà lơ phất phơ nói: “Không quan hệ, chỉ cần không phải trông thấy vẻ mặt Diêm vương của Nhị gia, Quân Đào đã cảm thấy đủ thoải mái rồi. Lại nói, lần này phải cảm tạ Tứ tiểu thư cùng Tứ cô gia ban ân nha!”
Lại nói đến phiên Thủy Tiên phải tiến cung trực vừa được nửa tháng, Dương Nhạn Nho (là chồng của Thủy Tiên, chuyện của hai người được viết trong truyện Tướng công, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn^^) cũng muốn ra kinh đi thẩm tra một cái án của một người trong Hoàng tộc. Vì để Thủy Tiên yên tâm, Mặc Kính Trúc bèn sai Tả Lâm, Hữu Bảo đi theo bảo hộ Dương Nhạn Nho. Không ngờ, Dương Nhạn Nho vừa mới rời khỏi kinh thành được vài ngày, Mặc Kính Trúc liền nhận được cấp hàm thúc giục hắn tới Tây Vực này, lúc ấy, hắn định đi một mình, Cung Chấn Vũ (Nhị gia của Quân Đào ca đấy ạ) lại lo lắng bèn để Thẩm Quân Đào đi theo làm bạn bên người hắn.
“Là nhị đệ quá mức lo lắng.” Mặc Kính Trúc thản nhiên nói.
“Đại gia đừng nói vậy” Thẩm quân đào vội hỏi.”Nếu không, Quân Đào cũng không có cơ hội có được một chuyến du sơn ngoạn thủy đâu!”
Mặc Kính Trúc cười: “Quân Đào, có đôi khi ta thật đúng là bội phục ngươi, Nhị đệ kia tính tình cũng không phải là bình thường nha, ngươi hầu hạ ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, cư nhiên còn có thể bảo trì tính tình lạc quan như thế, thực không hiểu được nên nói ngươi trì độn, hay vẫn là tính tình nhà người thật sự tốt đây?”
“Sai, sai, sai!” Thẩm Quân Đào lắc lắc ngón trỏ: “Đại gia, là nhẫn nại, là Quân Đào có tính nhẫn nại thật sự quá tốt… Không, không! Phải là quá vĩ đ
Mặc Kính Trúc lại bật cười: “Đúng, đúng, Quân Đào, ngươi thật sự rất vĩ đại, được chưa?”
“Đó là đương nhiên!” Thẩm Quân Đào ngạo nghễ vỗ ngực “Hai từ đó là giành cho ta, chính là việc nhân đức nhất định không nhường ai”
Mặc Kính Trúc lắc đầu không nói gì nữa. Thẩm Quân Đào dò xét hắn một hồi lâu sau, vẫn là nhịn không được tò mò hỏi.
“Bất quá nói trở về, Đại gia, nghe Nhị gia nói, cửa hôn sự này không giống như là lão gia hay là lão phu nhân vì ngài mà đề thân đi? “
Mặc Kính Trúc mỉm cười: “Ai nói không phải?” dừng bước, hắn thực rõ ràng Thẩm Quân Đào muốn biết đáp án bèn nói tiếp: “Chẳng qua, hôn sự này là do Hoàng thượng đề xuất trước, sau đó sư mẫu mới chọn trúng ta đến định cửa hôn nhân này”
Lắp bắp kinh hãi: “… Là Hoàng Thượng?” Thẩm quân đào kinh ngạc kinh hô.
“Là Hoàng Thượng.”
Sửng sốt trong chốc lát, Thẩm Quân Đào đột nhiên bật thốt lên nói : “Không phải đâu! Hoàng Thượng cư nhiên kêu ngài hòa thân?”
“Hòa thân?” Mặc Kính Trúc lại bật cười: “Đừng nói bậy, ta cũng không phải Vương Chiêu Quân, hòa cái gì thân chứ?”
“Nhưng là…”
“Tốt lắm, Quân Đào, đừng hỏi nữa, việc này để sau khi quay về kinh, ngươi tự nhiên sẽ hiểu, lúc này không cần thắc mắc nữa, biết chưa?”
Chủ tử đều kêu hắn đừng thắc mắc nữa, tiểu người hầu bé nhỏ không đáng kể như hắn đương nhiên đành phải nghe lệnh im miệng nga! Cũng không được bao lâu, hắn vẫn là nhịn không được lại lớn tiếng kháng nghị.
“Nhưng là Đại gia, Hoàng Thượng thế nhưng lại muốn ngài đi thú công chúa phiên bang, Quân Đào thật sự vì ngài thấy không đ
Mặc Kính Trúc chính ra lại không chút nào thèm để ý: “Nga! công chúa phiên bang lại có cái gì không đúng sao?”
“Ai nha! Đại gia, ngài như thế nào nói như vậy?” Thẩm Quân Đào trợn mắt, bộ dạng ngạc nhiên: “Là công chúa phiên bang a! là loại người không hiểu giáo hóa, không biết tục lệ, lại hung hăng, dã man, bá đạo, thô lỗ…”
“Ngươi là đang nói Tứ sư muội sao?” Mặc Kính Trúc đột nhiên nhẹ nhàng cắm vào một câu.
Thẩm Quân Đào ngẩn người, tiện đà thất thanh cười to: “Đúng, đúng a, chính là cùng Tứ tiểu thư giống nhau, nguyên lai… nguyên lai hai bên đều giống nhau thôi! Kia… Vậy không kém!”
“Đúng vậy!” Mặc Kính Trúc càng nói càng nhẹ.”Tứ sư muội nếu biết ngươi lấy nàng cùng công chúa phiên bang so với, nàng nhất định sẽ thực ‘cao hứng’ nha.”
Tiếng cười đột nhiên biến mất, Thẩm Quân Đào vẻ mặt bỗng nhiên đại biến: “Không…không thể nào! Đại gia, ngài muốn nói cho Tứ tiểu thư?”
“Ngươi nói xem?”
“Ta? Vô nghĩa, đương nhiên không cần a! Đại gia, thuộc hạ ba vợ bốn nàng hầu còn chưa thú (cưới),ngũ tử lục nữ vẫn còn chưa sinh, còn không muốn chết a!”
“Ba vợ bốn nàng hầu? Ngươi thế nào cũng thật tham nha, Quân Đào!”
“Có sao? Bằng không song thê tam thiếp cũng tốt lắm.”
“Song thê tam thiếp? Ngươi thực ứng phó tới sao?”
“Kia… Nhất thê nhị thiếp đi?”
“Hai nữ nhân cãi nhau liền đủ bức điên ngươi!”
“Kia… Một cái nho nhỏ, rất nhỏ rất nhỏ, phi thường phi thường nhỏ lão bà (Vợ)?” (Cò kè cả chuyện này aiz…)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ô Bùi La cảm thấy bọn họ đi vô thanh vô tức, Ngoã Lạt vương tử tuyệt đối sẽ không biết được, lại không nghĩ rằng mới vừa ly khai Hỏa Châu (nay là Thổ Lỗ Phiên ) chưa được hai ngày, muội muội ruột của hắn (của Ô Bùi La á) A Bộ Na đã liền đuổi theo tới.
“Muội tới làm cái gì?” Ô Bùi La ngẩng đầu liền hỏi, giọng điệu thực không khách khí.
A Bộ Na hé mắt trừng Tử Nãi Dạ, ánh mắt không chút thân thiện: “Ta hảo tâm đến cảnh báo các ngươi cũng không được sao?”
Nàng là một trong rất ít người của Úy Ngột tộc luôn muốn đối địch với Tử Nãi Dạ, nguyên nhân rất đơn giản, nàng rõ ràng là con gái một, Tử Nãi Dạ kia lại nửa đường chạy tới đoạt đi sủng ái của phụ thân cùng ca ca đối với nàng, thậm chí ngay cả vị hôn phu của nàng Đoá Hoa Khảm đều vụng trộm thích Tử Nãi Dạ, cũng nói có chuyện có thể nhẫn, cũng có những chuyện không thể, ngay cả vị hôn phu của nàng đều phải “Tặng” đi, điều này hơi quá đáng!
Ô Bùi La hồ nghi nhìn Tử Nãi Dạ một chút, sau đó hướng A Bộ Na: “Cảnh báo chúng ta cái gì?”
A Bộ Na lúc này mới nói vào trọng điểm: “Mã Cáp Tha đã phái người truy tới.”
*Chấn động* “Hắn làm sao mà biết được?” Ô Bùi La thốt ra hỏi.
“Ngươi đối với ta hung hăng cái gì? Cũng không phải ta nói cho hắn!” A Bộ Na bất mãn liếc ngang hắn: “Là hắn phái người giám thị Tử Nãi Dạ, cái kia không liên quan tới ta nha!”
Ô Bùi La nhíu mày nghĩ: “Hắn biết chúng ta muốn đi đâu sao?”
“Lũng Tây (nay là Cam Túc)!”
*Cắn chặt răng* “Vô luận như thế nào, hiện giờ tình hình đã không kịp thay đổi rồi, hiện tại chúng ta chỉ có thể đi tới Thiên Sơn!” Ô Bùi La quả quyết nói: “Nếu Mã Cáp Tha đã biết chúng ta muốn tới Lũng Tây, hắn nhất định rất đuổi, trực tiếp một đi một đường kia, tuyệt sẽ không nghĩ tới chúng ta lại lướt qua Thiên Sơn.”
Vì thế, bọn họ dứt khoát chuyển hướng tiến tới Thiên Sơn, hy vọng có thể đánh lạc hướng Mã Cáp Tha.
Không ngờ hai ngày sau, khi bọn họ ở thôn Khuê Tô qua đêm thì A Bộ Na lại âm thầm đem Tử Nãi Dạ lừa đi ra ngoài, hơn nữa còn chuẩn bị đem nàng giao cho người Ngoã Lạt tộc đang chờ ở ngoài thôn, Tử Nãi Dạ chấn kinh còn tưởng chính mình đang nằm mộng, một hồi ác mộng đi!
“Vì cái gì? A Bộ Na, rốt cuộc là vì cái gì?”
“Rất đơn giản, bởi vì ta hận ngươi!” A Bộ Na oán hận nói: “Từ ngày đầu tiên khi ngươi bắt đầu đi vào Úy Ngột, phụ hãn cùng vương huynh trong mắt cũng chỉ có ngươi, mọi người yêu thích cũng là ngươi, thậm chí ngay cả Đoá Hoa Khảm vừa lại cũng thích người! Đồng dạng…” Nàng cười lạnh: “Ngươi không biết đi? Tira Cổ Lệ cũng chán ghét ngươi, bởi vì vương huynh thích ngươi, cho nên, chỉ cần có ngươi, vương huynh trong mắt cũng sẽ không có nàng, bởi vậy, nàng liền vụng trộm đi mật cáo Mã Cáp Tha, muốn cho ngươi gả cho hắn, như vậy ngươi liền vĩnh viễn đừng nghĩ quay trở lại Hỏa Châu!”
Tử Nãi Dạ ngây dại, nàng biết A Bộ Na cùng Tira Cổ Lệ không thích nàng, lại không dự đoán được các nàng đã vậy còn quá hận nàng! Hơn nữa…
Vương huynh thích nàng? Là loại thích nào chứ?
Là cái loại thích nan bất thành sao?
Trời ạ, khó trách vương huynh nói muốn thú nàng làm sườn phi!
“Hiện tại, ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi cùng bọn họ thôi!” A Bộ Na lạnh lùng nói: “Dù sao ngươi đều phải gả cho người ngươi thấy đáng sợ, chẳng thà gả cho Mã Cáp Tha, ít nhất ngươi còn gặp qua hắn hai, ba lượt rồi?”
Trời ạ! Liền là vì đã gặp qua, mới càng cảm thấy đáng sợ nha!
Tử Nãi Dạ vĩnh viễn không quên được Mã Cáp Tha trong ánh mắt kia là cỗ tà khí vô tình, còn có tiếng cười của hắn lãnh khốc cuồng bạo. mới chỉ nhìn thấy hắn từ xa, nàng chẳng thà phải chạy đến núi lửa trốn đi huống chi là gả cho hắn?
Nàng tình nguyện chết!
“Được, ta đây đem nàng giao cho các người” nói xong A Bộ Na vừa định đưa dây cương con ngựa mà Tử Nãi Dạ đang cưỡi trao cho mấy người Ngõa Lạt tộc “Ta phải mau trở về, miễn cho vương huynh nghi ngờ”
Lúc này, Tử Nãi Dạ đột nhiên làm chuyện khiến người khác không thể nào dự đoán được, ngay cả nàng cũng không có nghĩ ra — nàng không những không hét chói tai, mà lại bỗng nhiên một phen đoạt lấy dây cương, đồng thời hai chân thúc vào bụng ngựa, hét một tiếng. Con ngưa liền tung bốn vó chạy đi như điên, chỉ để lại một đám bụi mù đằng sau.
Vài người há to mồm ngạc nhiên đã ăn đầy bụi, sững sờ, ngẩn người một hồi lâu mới hồi phục, bởi vì bọn họ không có đoán được cái người luôn luôn nhát gan Tử Nãi Dạ kia lại làm ra được loại sự tình này! Thật giống như là nhìn thấy con cá dùng chân đi trên mặt đất khiến người nào cũng không dám tin vậy.
Ngay sau đó, A Bộ Na lập tức hổn hển tức giận rống to: “mấy người ngu ngốc này, còn đứng ở đây làm gì? Không mau đem nàng ta duổi trở về! bằng không, không chỉ các người bị Mã Cáp Tha lột da, ngay cả ta đều hứng không nổi tội nha”
Trong chốc lát, mấy người Ngõa Lạt tộc nhân tiện đều đã truy đi rồi, chỉ còn lại A Bộ Na vẫn ở lại một mình oán giận nghiến răng nghiến lợi.
Thật là một nữ nhân phiền toái, vì cái gì không có thể ngoan ngoãn gả cho Mã Cáp Tha đâu?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cũng không hiểu được là vận khí tốt, hay là là không tốt, Tử Nãi Dạ mới giục ngựa chạy như điên không lâu, liền bởi vì quá mức kinh hoảng mà ngã xuống ngựa, lăn một đường thẳng vào bụi cỏ gần đó, mà con ngựa kia không hề để ý tới chủ tử ngây ngốc đã bị rớt lại vẫn tiếp tục lao về phía trước.
Lúc Tử nãi Dạ vẫn còn ở trong bụi cỏ vuốt cái mông ê ẩm của mình, kiểm tra lại chân tay thân thể thì đột nhiên nghe thấy một trận tiếng vó ngựa đang lao tới, thăm dò nhìn lên, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng ngời đám người Ngõa Lạt khi nãy vừa định bắt nàng mang về để nịnh hót chủ nhân đang chy nhanh qua, nàng không khỏi trong lòng kinh hoàng không thôi.
Hảo… Nguy hiểm thật!
Theo sau, nàng buồn rầu lo lắng một hồi lâu vẫn là quyết định nghĩ cách trở về tìm Ô Bùi La, thỉnh hắn mang nàng đi tìm vị hôn phu của nàng, bởi vì nàng quyết định phải gả cho vị hôn phu kia. Vô luận đối phương là hạng người gì, so với ở lại chỗ này làm cho Vương tẩu cùng A Bộ Na thống hận, cũng so với gả cho Mã Cáp Tha đều tốt hơn?
Vì thế, nhìn chung quanh quanh mình một vòng sau, nàng liền theo hướng tự cho là đúng quay về đồ thượng đi đến. Tuy rằng bốn phía tối đen không một nhà ở, lại càng không có người nào, thỉnh thoảng còn xẹt qua vài tiếng động kỳ quái, vậy mà nàng lại không thấy sợ hãi chút nào.
Có lẽ tất cả mọi người nghĩ đến nàng nhát gan thật sự không cứu chữa nổi, kỳ thật, nàng cũng có cái không sợ, không sợ tối, không sợ ám, cũng không sợ yêu ma, không sợ quỷ quái, càng không sợ độc xà mãnh thú, thậm chí không sợ chết, duy lại chỉ sợ hãi người, hơn nữa còn là sợ chết khiếp! Bởi vì trên thế giới này đáng sợ nhất không phải yêu ma quỷ quái hoặc ác điểu dã thú, mà là người!
Chỉ có con người mới có biện pháp làm cho một người khác sống không bằng chết!
Nhưng là nàng đi rồi đi, đi rồi đi, thẳng đến sắc trời đã sáng lên, nàng rốt cục cảm thấy không đúng, cước bộ cũng chậm chậm ngừng lại.
Nơi này… Là sao a?
Cùng thời khắc đó, ở phía nam Thiên Sơn bên này hồ Đại Nam, Thẩm Quân Đào đột nhiên bắt lấy Mặc Kính Trúc đang định tiếp tục đi, đồng thời dùng một loại ánh mắt ướt sũng biểu lộ vô hạn khát vọng mà nhìn hắn. Bất quá, nếu đây là một tiểu cô nương thì thực hoàn hảo, nhưng mà hắn lại là một đại nam nhân a, cho nên, cái bộ dáng kia thoạt nhìn thật đúng là có điểm ghê tởm!
Mặc Kính Trúc bất giác âm thầm sợ run cả người: “Ngươi làm chi?”
“Đại gia, dừng một chút đi, chúng ta đi Minh Sa Sơn nghe một chút được không?” cả thanh âm“Nghe?”
“Đúng vậy! Đại gia, nghe nói Minh Sa Sơn phát ra kỳ diệu âm thanh nha!”
“Ngươi là nói, vì cho ngươi nghe một chút tòa sơn kỳ quái phát ra kỳ quái âm thanh, cho nên chúng ta phải đặc biệt đi lướt qua Thiên Sơn đi?”
“Đại gia, ta thề, cam đoan sẽ không trì hoãn bao nhiêu thời gian a!”
Trời ạ! Hắn không phải là định làm nũng đi?
Mặc kính trúc không khỏi lại rùng mình một cái.”Được rồi!” Để tránh Thẩm Quân Đào tiếp tục dùng cái loại ánh mắt này nhìn đến hắn phải nôn mửa, hắn vẫn là ngoan ngoãn đáp ứng có vẻ tốt hơn a.
Thẩm Quân Đào vừa nghe, lập tức cao hứng phấn chấn xoay người bỏ chạy, ngay cả ngựa đều đã quên cưỡi, bộ dáng nhảy nhót y như một tiểu tử ham vui vậy. Mặc Kính Trúc không khỏi bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là Thẩm Quân Đào chịu ở được cùng Cung Chấn Vũ xấu tính, hay vẫn là Cung Chấn Vũ chịu ở được với Thẩm Quân Đào quái tính đây?
Đành vậy, nếu là thi triển hết khinh công, hay phi kỵ mã, lướt qua một ngọn núi đích xác không cần tiêu phí bao nhiêu thời gian. Thật lạ lùng, phía bắc của Thiên Sơn từ đỉnh núi đến chân núi vì có sự sai biệt nhiệt độ cho nên cảnh sắc cũng biến hóa theo, làm cho bọn họ một hơi thưởng hết xuân hạ thu đông bốn mùa cảm thụ.
Không cần bao lâu, bọn họ liền đã xuyên qua cổng bắc của Thiên Sơn.
Đó là một tòa Thiên Sơn hạp khẩu (bắc khẩu),ba mặt núi non trùng điệp, một phía giáp với Lâm Hải Thương Mang. Qua khỏi hạp khẩu hiện ra chính là thảo nguyên rộng lớn, với màu xanh mát của đồng cỏ, màu vàng của hoa cải dầu cùng những loài hoa dại khác, bầy dê với những bộ lông phiêu động tựa mây trắng (ta tự hỏi có phải là cừu không >”<) bên cạnh rừng cây là những ngôi lều mọc lên san sát, tiếng đàn Đon-bô-ra du dương của người mục đồng, cùng với mùi rượu nồng đậm hòa quyện trong gió.
Cùng với tiếng róc rách của con suối gần đó, ngay cả bóng dáng Minh Sa Sơn đều còn chưa nhìn thấy, bọn họ quả thực nghe thấy một trận thanh âm “kỳ diệu” từ xa xa
“Ô ô cứu mạng a, ô ô cứu mạng a ” T.T (Cấp cứu cái màn hình đáng thương của ta, cảnh báo các ty chớ lên ăn đồ, uống nước *hức*)
Thẩm Quân Đào không tự chủ được ngẩn ngơ: “Di? Đây là Minh Sa Sơn phát ra thanh âm sao?” Hắn kinh ngạc nói: “Quả nhiên kỳ diệu!”
Hắn vừa mới nói xong ──
“Cứu mạng a, ca ca, cứu mạng a “
“Đừng nữa chạy, ngươi còn dám chạy, để chúng ta bắt được trước đem chân ngươi đánh gãy hết”
Thẩm Quân Đào lại kinh ngạc vô cùng, thế nhưng vẫn bật thốt lên nói : “Ai nha nha! Cư nhiên còn có đối khẩu nha! Thật sự là quá thần kỳ.”
Hắn là ngu ngốc sao?
Mặc Kính Trúc không biết nên khóc hay cười trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức hai chân điểm nhẹ, phi thân lao đi, Thẩm Quân Đào vẫn còn đang bận tán thưởng Minh Sa Sơn thật sự là vô cùng thần kỳ cũng vội vàng đi theo. Chỉ chốc lát sau, ở trước một tòa sa sơn tuyết trắng, hai người rõ ràng nhìn thấy một nam nhân trang phục Ngoã Lạt lấy tay hướng một cái cô gái quỳ sát ở trên cỏ gào thét chói tai mà chộp tới.
Không cần nghĩ ngợi, Mặc Kính Trúc lập tức một chưởng huy đi, cái tên dâm loạn kia ngay cả hừ đều chưa kịp hừ một tiếng liền gục không dậy nổi, Mặc Kính Trúc tiện đà lại phi thân điểm chỉ, đám người Ngoã Lạt cũng theo đó nằm xuống. Sau đó, Mặc Kính Trúc thật cẩn thận đến gần cô gái vẫn đang như cũ gào khóc không thôi.
“Cô nương, nàng không có việc gì đi?”