Mười lăm, trăng tròn.
Ánh trăng sáng tỏ in rõ trên mặt hồ, hơi hơi tạo nên gợn sóng mặt hồ nổi lên nhiều điểm ngân quang, rất là mê người.
Ven hồ liễu rủ theo gió lay động,dới tàng cây kia một đạo thân ảnh đứng thẳng lạ càng giống như một pho tượng thạch bàn không nhúc nhích.
Một tiếng thở dài từ từ vang lên dưới tàng cây, chậm rãi tan dần ra không khí, làm cho làn sương mù trong bóng đêm càng tăng thêm mấy phần thản nhiên ưu sầu.
“Còn chưa.” Giọng nói mềm mại vang lên có điểm bất đắc dĩ, mang chút nhàm chán.
Giống như đáp lại lời cảm khái của nàng, một đạo âm thanh trầm thấp mà hùng hậu rốt cục từ chỗ tối vang lên.
“Chờ thật lâu sao?”
“Sư phụ, người rốt cục cũng đến.” bóng người dưới tàng cây bỗng nhiên quay đầu, ánh trăng xẹt qua hai má của nàng, chiếu ra khuôn mặt vô cùng thanh tú của nàng.
“Chờ sư phụ thực nhàm chán sao?” Thanh âm lạ vang lên trong bóng tối.
Cô gái trật nghiêng đầu, mỉm cười cười,“Cũng không tính là rất nhàm chán, bất quá, sư phụ người cùng ta đã khoảng mười năm không gặp, lại chưa nói qua đến canh giờ, làm cho đồ nhi ở trong này thổi hơn nữa ngày gió đêm đâu.”
Người đứng trong bóng tối hừ một tiếng,“Ngươi nha đầu kia không có nửa điểm kiên nhẫn.”
“Nào có, người ta không phải đợi tới nửa đêm đó thôi.” Cô gái cảm thấy ủy khuất.
“Tốt lắm, nói vào việc chính thôi.”
“Sư phụ thỉnh phân phó.”
“Ngươi nhớ rõ lúc trước khi ta thu ngươi làm đồ đệ đã nói gì không?”
“Ân, có ấn tượng.” Bất quá nàng kỳ thật không phải thực xác định.
“Ta thu ngươi làm đồ đệ là vì trước kia ta thiếu nợ một người nào đó, mà giờ thân phận của ta không tiện tương báo, cho nên thu ngươi là để giúp ta hồi báo.”
“Đồ nhi nhớ ra rồi.”
“Hiện tại ngươi học nghệ có thành, có thể thay ta đi báo ân .”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp, có chút không muốn,“Nga.”
“Còn có, trăm ngàn nhớ rõ, mặc kệ ai hỏi ngươi lai lịch sư phụ ngươi, đều phải –”
“Liều chết không nhận tội.” Nàng nói tiếp.
“Ngươi vốn sẽ không biết nói, từ đâu đưa tới?”
“Nói cũng là nga.” Cô gái phụ họa gật đầu.
Người trong bóng tối điều hoà hô hấp một chút, sau đó tiếp tục nói. “Đi Bạch Vân sơn trang báo ân đi.”
“Tìm ai báo.”
“Ngọc Kiếm công tử.”
“Tên này thật thú vị.”
“Tên này chỉ cần là người trong giang hồ đều cảm thấy không thú vị.” Người đứng trong bóng tối ngăn cản nàng ồn ào.
Cô gái không sao cả cười cười,“Đồ nhi vốn sẽ không là người giang hồ, cảm thấy thú vị đúng vậy a!”
“Ta mặc kệ ngươi làm như thế nào, tóm lại muốn ngươi đem ân cứu mạng kia báo đáp cho ta.”
“Sư phụ, người thật có chút vô lại a, cái gì kêu mặc kệ làm như thế nào?”
“Còn tranh luận?” Người trong bóng tối lại một lần nữa hít vào một hơi ,“Tóm lại chính ngươi tìm cơ hội báo trả bọn họ một cái đại nhân tình là tốt rồi.”
“Thật phiền toái.” Cô gái oán giận.
“Cái gì?”
“Ân, đồ nhi nói đã biết.”
“Ta truyền cho ngươi ba năm võ nghệ, ngươi phải đi báo ba năm ân tình, trong ba năm đó mặc kệ là ngươi có báo thành ân không, tóm lại là đã báo đủ ta thụ nghệ chi ân .” ( ơn dạy dỗ)
“Sá, ba năm?” Sao có thể lâu như vậy?
“Có vấn đề gì sao?”
Cô gái nhíu lại mày liễu,“Là nha, ta nếu mất tích ba năm như lời sư phụ nói, người trong phủ nhất định hội thật hoảng hốt.”
“Chính mình nghĩ biện pháp.”
Sá?
Hảo hảo…… Cách nói rất không có trách nhiệm a! Cô gái buồn bực trừng mắt nhìn vào bóng tối.
“Ta phải đi rồi, tự giải quyết cho tốt.”
Một trận gió xẹt qua, mọi nơi quay về vẻ bình tĩnh, chỉ riêng cô gái ven hô là buồn rầu nhíu lại mày, ba năm a……
“Tử Yên, mang nước lên cho thiếu gia ở trong phòng đi”
“Nga”
“Tử Yên, ngươi thuận tiện đem quần áo đã gấp là phẳng của đại thiếu gia lên luôn đi.”
“Nga”
“Tử Yên…”
Cô gái đã đi đến cửa rốt cục xoay người trở về, thực kiên định nhìn hai tỷ muội cùng phòng của nàng.” Rốt cuộc còn muốn ta mang những gì vào phòng đại thiều gia, các ngươi rốt cuộc nói xong trong một lần đi là tốt lắm.”
“Chúng ta vẫn muốn hỏi ngươi, mấy ngày nay ngươi rốt cuộc là có hay không nhìn thấy đại thiếu gia.?”
“Không có.” Tử Yên vô cùng kiên định trả lời.
“Không có.” Hai cô gái trăm miệng một lời kinh ngạc hô to.
“Đúng, không có.” Đây chẳng phải là ngươi đã uổng phí công sức chế tạo cơ hội của chúng ta hai ngày nay sao?”
Tịch Tử Yên nhàm chán ngáp một cái.“Hắn có thật đáng giá để ta nhìn thấy như vậy sao?”
“Có, đương nhiên là có.” Hướng về phía Tử Yên đang có thái độ như vậy, các nàng càng quyết tâm nhất định phải cho nàng chính mắt nhìn thấy phong thái tuyệt thế của đại thiếu gia. Tuy rằngmấy ngày nay bọn họ không thể được nhìn thấy đại thiếu gia yêu quý nhất của mình thực không khỏi có chút đau lòng, nhưng là sự tình này liên quan đến việc có người dám không khen ngợi mỹ sắc của đại thiếu gia, bọn họ cho dù có chết cũng không thể để sự việc này tiếp diễn (Minnamin : Hix, sao e thấy mấy nàng này giống với mấy ss fan cuồng quá!! Liều chết bảo vệ thần tượng… hehe)
“Được rồi, ta sẽ nhớ rõ hôm nay ở lại nhìn cho đuợc hắn.”
Nhìn nàng mang điểm bất đắc dĩ gật đầu ưng thuận, hai nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, trực giác nhận định Tử Yên khẳng định có tật xấu gì đó, nếu không thì như thế nào một chút hứng thú tò mò với danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử của thiếu gia không có để ý đến, tâm hồn không có mơ màng tưởng tượng, thậm chí ngay có hứng trí liếnc mắt một cái cũng không có, điều này sao có thể được.
Đi tới cạnh cửa, Tịch Tử Yên lại nhịn không được quay đầu,“Các ngươi tin tưởng thật sự không có chuyện gì khác sao?”
“Xác thực!”
Được rồi. Nàng nhún nhún vai, không có thì không có, đề cao âm lượng làm gì, nàng cũng không phải là nghe không được a.
Nàng cước bộ nhẹ nhàng hướng đi thiếu gia phòng, thoáng chốc đã đến cửa phòng thiếu gia, nàng nhịn không được thói quen lại tính nghiêng tai lắng nghe. Ân, thiếu gia không ở trong phòng, có thể yên tâm đi vào.
Tay chân lanh lẹ đem mước rửa mặt , quần áo vào phòng, khăn mặt treo lên ngăn nắp, điểm tâm sáng cũng đã dọn sẵn để ở trên bàn…… Hết thảy đều dọn dẹp sạch sẽ xong, nàng vừa lòng cười, làm mặt quỷ, chuẩn bị lui ra.
Chính là khi vừa mới vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân cực nhẹ, nàng không khỏi sắc mặt nhất thời suy sụp.
Người tới rất nhanh đi vào cửa, người vừa bước vào như mang theo một làn gió thần kì nhẹ nhàng khoan khoái vào phòng.
“Thiếu gia, ngài đã trở lại.” Nàng cúi xuống bày ra bộ dạng phục tùng liễm mục, thập phần cung kính.“Nước rửa mặt đã được chuẩn bị xong, quần áo để người thay sau khi tắm rửa cũng đã được để sẵn trên giường.”
“Ân.”
Thanh âm thực trong sáng, nhưng là thật sự không giống như Đại Châu, Tiểu Châu, Lạc Ngọc thường nói. Tịch Tử Yên thực không cho là đúng cau cái mũi.
“Lại đây, giúp ta thay quần áo.”
Sá? Thay quần áo?
Nàng há hốc mồm một lát, cũng may lập tức khôi phục lại, dời bước đến trước mặt chủ tử.
Hắn rất cao, dáng người cũng rất khôi ngô, thậm chí có chút cảm giác hơi gầy. Trên người lộ ra một cỗ thản nhiên dược hương, nàng khẳng định là dược hương, bởi vì mẹ nàng hàng năm vẫn mang theo loại này thản nhiên , hình như có nếu vô dược hương, cho dù dùng bao nhiêu hương phấn cũng không che lấp đi được. (Minnamin: cái đoạn nì e cũng không hiểu rõ lắm…)
Chuyển tới phía trước giúp hắn buộc lại vạt áo, thế này mới phát hiện nam nhân kích thước lưng áo tinh tế quá mức, giống như cô gái có bờ eo thon nhỏ.
A, nàng lại muốn rên rỉ , giờ này khắc này nàng như thế nào còn có tâm tình nhàn hạ miên man suy nghĩ a, hiện tại nàng là tỳ nữ, tỳ nữ, nhất định phải chặt chẽ nhớ kỹ thân phận mới này
“Ngươi là người mới tới ?”
“Đúng vậy, thiếu gia.”
“Khó trách, chưa thấy qua ngươi.”
Chỉnh sửa đai lưng và vạt áo thật tốt xong, nàng thối lui sang một bên.
“Ngươi tên gì?”
“Tử Yên.”
“Tên rất hay.”
Đương nhiên là hay rồi, nghe nói tên nàng là do lão cha tự cho mình là phong lưu nhưng không hạ lưu muôn hồng nghìn tía* mang tới.
(* : cái này là suy nghĩ đắn đo kĩ lưỡng, ý tỷ là cha tỷ phải tốn rất nhiều công mới nghĩ ra cái name hay thế ạ.)
“Hai nha đầu Hạnh nhi, Liễu nhi đâu, như thế nào đã nhiều ngày nay không thấy các nàng?” Hắn thuận miệng hỏi một chút.
“Hai vị tỷ tỷ thân thể có chút không khoẻ.”
“Như vậy a, vậy hôm nay ngươi theo ta rời trang đi.”
Cái gì? Rời trang?
Tịch Tử Yên rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, cái liếc mắt nhất thời này làm cho nàng cảm giác trước mắt ánh vàng, chói mắt vô cùng. Hắn thật là anh tuấn vô cùng a, quả thực tựa như tiên nhân.
Đối với người khác ánh mắt kinh diễm nhìn hắn Thu Li Phong đã sớm thành thói quen, cũng không nghĩ đến ngạc nhiên hay nhắc nhở nàng, chính là thản nhiên cười cười.
“Chúng ta dùng cơm sớm một chút, sau đó chúng ta liền xuất môn.”
“Nga.” Nàng cúi đầu, tỉnh lại thấy chính mình thất thố. Nàng là người có giáo dưỡng a, không thể nhìn nam nhân đến mất hồn mất vía như vậy được, nếu bị lao cha biết được, nhất định là rất xấu hổ, tuy rằng lão nhân gia hắn cũng thường xuyên ngắm các mỹ nữ nhìn đến thất thần. (Minnamin: cha nào con nấy..=.=.)
“Ngươi cũng đi xuống ăn cơm đi, sau đó nhanh một chút đến phòng ta.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui.” Làm hạ nhân, ai, thực không phải dễ dàng làm .
Nàng trở lại phòng của hạ nhân, thừa dịp thời gian ăn cơm, nàng đem chuyện thiếu gia muốn nàng cùng rời trang nói ta một chút.
“Cái gì? Thiếu gia muốn dẫn ngươi rời khỏi sơn trang?”
“Ân.”
Hạnh Nhi bóp cổ tay không thôi,“Oa, làm sao có thể như vậy, ta đã muốn được cùng thiếu gia rời trang lâu lắm rồi!”
“Vậy ngươi đi đi.” Nàng phi thường hào phóng cho Hạnh Nhi cơ hội, du sao nàng còng muốn ở lại ngủ tiếp a.
“Thật sự có thể?”
“Đương nhiên.”
“Vậy ta phải ăn cơm nhanh chút!.”
Tịch Tử Yên có chút trố mặt nhìn Hạnh Nhi lấy gió cuốn mây tan (Min: chắc là rất nhanh) như thế quết ngang mặt bàn, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần, tiế tục chậm rãi dùng xong cơm thì Hạnh Nhi, Liễu Nhi sớm đã biến mất không còn bóng dáng, cả gian phòng cũng chỉ còn lại một mình nàng.
Sau khi thu dọn bàn ăn, nàng đến trước cái giường lớn, khoá miệng giơ lên cười một cách thoả mãn. Như vậy là có thể ngủ ồi, từ lúc bắt đầu làm hạ nhân, nàng vẫn luôn bị vây trong trạng thái thiếu ngủ.
Lại giường cảm giác thật tốt!
Thu Li Phong tuỳ ý tiêu sái dạo trong hoa viên của sơn trang, không chút để ý thưởng thức vườn hoa đẹp đẽ đón gió lay động, đột nhiên, ánh mắt dừng lại ở một chỗ.
Một tỳ nữ mặc áo xanh, nàng đang đứng đó chăm sóc hoa cỏ.
Xem cách ăn mặc thì nàng chỉ là một tỳ nữ bình thường, không tầm thường ở chỗ là cách nàng chăm sóc hoa, thủ pháp kia không giống với người thường, ánh mắt hắn hơi mị lên.
“Ai, còn có hai năm lẻ chín tháng.”
Hắn nghe được tỳ nữ kia đang tự thì thào tự nói .
“Ba năm thật dài a.”
Đối mặt với hoa tươi rực rỡ sắc màu, cô gái vốn nên vui vẻ tràn đầy sức sống lại tựa hồ như thương nhớ điều gì, còn có ai oán, môi hắn một đường tiếu giơ lên.
“Sư phụ, báo ân thật khó a.”
Đôi mắt trong trẻo của Thu Li Phong hiện lên một tia sáng, lặng lẽ thu liệm nội tức, hắn chăm chú nhìn vào tỳ nữ đang lâm vào sầu não kia.
“Ta ở trong này chăm sóc hoa cỏ của người khác, hoa trong vườn của ta lại không có ai quản a, lão cha, ngươi trăm ngàn lần đừng hái đi toàn bộ cho di nương a.”
Thu Li Phong khóe miệng càng dương càng cao.
Tịch Tử Yên không yên lòng chăm sóc hoa chi, một bên thao thao bất tuyệt không ngừng, hồn nhiên không biết có người đang ở một bên đánh giá mình hồi lâu.
Một lúc sau Thu Li Phong lặng lẽ xoay người rời đi, không có kinh động đến người nào đó đang chuyên tâm chăm sóc hoa cỏ a.
“Tử Yên, Tử Yên……”
Rất xa, nàng chợt nghe thấy tiếng Hạnh Nhi gọi ầm ĩ, hơi hơi giơ giơ lên mi, ngước lên theo hướng phát ra thanh âm, nhìn thấy một người đang một đường chạy vội mà đến.
“Làm sao vậy?”
“Thiếu gia tìm ngươi a.” Hạnh Nhi chạy đến không kịp thở, thượng khí không tiếp hạ khí đáp.
“Nhưng ta đang tiễn (cắt) hoa .” Nàng thành thật giơ cây kéo cắt hoa trong tay lên.
Hạnh Nhi nhanh tay lấy kéo của nàng, không đồng ý nói. “Vậy đứng cắt nữa, ta thực không hiểu ngươi nghĩ gì, sao lại đi trong công việc với người làm vườn? Hầu hạ thiếu gia mới thật tốt a, vừa thoải mái lại khoái hoạt.”
Hừ, nàng một chút cũng không cảm thấy thoải mái a, ba năm thật sự là dài đằng đẵng, nay mới qua có hai tháng ngắn ngủn.
“Thiếu gia tìm ta làm gì?” Nàng chuyển hướng đề tài, nếu không nhất định sẽ bị Hạnh Nhi nệm cho một trận sống không bằng chết.
“Liễu Nhi đã rời khỏi trong lập gia đình rồi a.”
Đây là câu trả lời kiểu gì vậy? “Thì tính sao?”
“Cho nên, ta liền nói với thiếu gia là ta muốn ngươi cùng ta trở về hầu hạ người a.”
Thì ra là thế, Tịch Tử Yên nhìn Hạnh Nhi đang cao hứng phấn chấn, ánh mắt nàng hơi hơi dẫn theo điểm buồn rầu.
“Đi thôi.” Hạnh Nhi túm lấy nàng đi về phía trước.
“Hạnh Nhi tỷ tỷ, ta thực còn muốn ở bên hoa cỏ một chút nữa.” Nàng có chút bất đắc dĩ nói nhỏ.
“Thiếu gia nhà ta đẹp như tiên nhân vậy, chẳng lẽ không thể so với hoa đẹp hơn sao? Thục ngu ngốc.”
Tịch Tử Yên nghe vậy nhìn sau gáy của nàng. Thầm nghĩ: Đó là bởi vì người muốn thay sư phụ báo ân không phải là ngươi a!
Báo ân, báo ân…… Bạch Vân sơn trang có được tất cả mọi thứ, danh mãn giang hồ Ngọc Kiếm công tử, rốt cuộc còn có cái gì mà hắn không có, là danh hay là lợi?
Ngẫm lại mới thấy sư phụ cho nàng thời gian ba năm thật đúng là nhân từ, bởi xem tình hính hiện giờ thì ba mươi năm nữa chắc cũng không có cơ hội báo ân đâu! Cho nên nàng cũng nên liền lui mà cầu, thành thành thật thật ở trong sơn trang vì sư phụ ba năm, trả cho hết thụ nghệ chi ân (công ơn dạy dỗ).
Này coi như là báo ân đi, dù sao muốn nàng làm nô tì cũng là hạ mình rồi a.
Lại đứng ở trước mặt cái người giống như tiêng nhân Thu Li Phong, Tịch Tử Yên trong lòng thật sự bất đắc dĩ đến cực điểm, hầu hạ hoa cỏ so với hầu hạ người dễ dàng hơn nhiều lắm, nhưng Hạnh Nhi lại cố tình không cho là như vậy.
“Tử Yên.”
“Có nô tỳ.”
“Thích hoa cỏ a.” Hắn tựa tiếu phi tiếu* nhìn nàng. (*: cười như không cười, bất quá ta thích để nguyên a…)
“Đúng vậy, nô tỳ lúc ở nhà cũng trồng một ít hoa cỏ.” Đó là do nàng quá nhàn hạ mà ham thôi.
“Đến hầu hạ ta quả thật ủy khuất ngươi .”
Nàng nâng mắt nhìn về phía hắn, bất quá chỉ thấy một đôi mắt đẹo sâu tự không thấy đáy u đàm, trong lòng chợt thấy sợ hãi cùng e ngại, vội vàng đem ánh mắt thu về. “Thiếu gia nói quá lời.”
Hắn mỉm cười,“Vậy ngươi thật là tự nguyện tới hầu hạ ta ?”
“Vâng.” Bị ngươi nói như vậy, ta làm sao còn dám phủ nhận.
“Vậy là tốt rồi, thiếu gia ta luôn luôn không thích ép buộc người khác.” Hắn tựa hồ yên lòng.
Không hiểu , Tịch Tử Yên cảm thấy lưng có chút lạnh, cảm thấy nam nhân này tựa hồ thiếu một ít khí độ của tiên nhân.
Nói chuyện phiếm xong, hắn lập tức ra lệnh.“Giúp ta chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa.”
“Hảo.”
“Ngươi tiến vào giúp ta chà xát lưng.”
Câu nói tiếp theo của hắn làm cho Tịch Tử Yên đang chuẩn bị cáo lui dừng lại cước bộ, khó có thể tin trừng mắt nhìn hắn, lại phát hiện hắn đang mỉm cười nhìn nàng, nụ cười kia nhưng lại mang theo vài phần nghiền ngẫm cùng đùa giỡn!
“Nô tỳ tuân mệnh.” Nhẫn nại không tức giận, nàng lui ra.
Nhìn theo nàng rời khỏi phòng, trên mặt Thu Li Phong hiện lên biểu tình ý vị sâu xa.
Chỉ chốc lát sau, nước ấm được đưa vào phòng, mà Tịch Tử Yên cũng mang theo vài phần không tình nguyện đến gần, giúp hắn chà xát lưng, này này…… Này có vi khuê huấn*, có vi khuê huấn a!
(*: cái nì là gia huấn cho các vị tiểu thư khuê các hồi xưa đó)
Sư phụ, đồ nhi ta lúc này mệt lớn.
Nhìn thấy nam nhân đang ngồi trong bồn có vẻ thích ý nghịch nước, nàng hừ nhẹ, cố gắng lấy mắt chăm chú nhìn xuống mũi, xem đến tâm của lỗ mũi, cố gắng phi lễ chớ nhìn, phải thật cẩn thận. (Min : =]], cái đoạn nì chết cười với tỷ…)
“Tử Yên, lại đây giúp ta tẩy.”
Một câu nói thiếu chút nữa đem ba hồn bảy vía của nàng toàn bộ doạ chạy mất. Giúp hắn? Giúp một đại nam nhân tắm rửa?
“Còn không lại đây?”
“Nga.” Nàng nhẫn, nàng nhẫn, nàng nhất định phải nhẫn.
Vì báo ân, nàng phải nhẫn.
Nàng thầm hoài nghi đây có phải là Thu Li Phong cố ý chỉnh nàng, nhưng là, nàng như trước cố nén.
Khi nàng mới đến sơn trang thì công việc bình thường là vẩy nước quét nhà, sau đó lại chạy tới làm người làm vườn, hiện tại lại hạ xuống thành thấp nhất là nô tỳ chờ giặt đồ, tuy rằng nàng chỉ phụ trách giặt quần áo của một mình Thu Li Phong.
Vốn nha hoàn hầu hạ ở “Phong Đào viên” chỉ có nàng và Hạnh Nhi, hôm nay nàng ôm một đống quần áo bẩn mệt đến dở sống dở chết, người nào đó còn không thiện lương không cho Hạnh Nhi giúp nàng một chút.
Nàng một bên oán hận xoa xoa quần áo, một bên không tiếng động nguyền rủa cao thấp tổ tông mười tám đời của người nào đó, bao gồm cả nội ngoại đều thay hắn ân cần hỏi thăm hết.
“Tử Yên……”
Nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hạnh Nhi đừng trước mặt, có điều muốn nói lại thôi.
“Nói đi.” Hít một hơi thật sâu, nàng đã chuẩn bị tốt đễ chuẩn bị chịu đả kích.
“Thiếu gia nói quần áo này ngươi giặt còn chưa sạch sẽ, muốn ngươi giặt lại một lần nữa.”
“Được rồi, ta sẽ giặt lại.” Nàng vùi đầu tiếp tục ma xát. Hừ, giặt lại, hắn không sợ giặt nhiều sẽ hỏng quần áo sao!
Hạnh Nhi dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng, buông quần áo xuống sau đó rời đi. Thiếu gia không biết vì sao lại giống như cố ý làm khó cho Tử Yên, quần áo này rõ ràng so với trước khi giặt đã sạch sẽ hơn rất nhiều a.
Hạnh Nhi vừa đi khỏi, nàng lại càng chà xát mạnh mẽ, cầm lấy chày gỗ bắt đầu đập, coi luôn đống quần áo chính là cái tên đáng giận kia, ra sức đập.
“Phanh” một tiếng, chày gỗ gãy thành hai đoạn, Tịch Tử Yên có chút giật mình lăng lăng nhìn thanh gỗ chỉ còn một nửa trong tay, ánh mắt chậm rãi nhìn về phần còn lại cạnh tảng đá.
“Aiiii…” Có người thở dài.
Nàng ngẩng đầu nhìn đi qua.
“Ngươi còn tiếp tục làm hạ nhân như vậy, chủ nhân gia sớm hay muộn không bị ngươi ép chếp mới là lạ a.” Người tới tiếp tục than ngắn thở dài cảm thán.
Nàng mặt lộ vẻ quẫn sắc. Chỉ trong mấy ngày nay nàng đã phá hư ba cái bồn gỗ, tám cái chày gỗ, còn có năm khối giặt quần áo* (thì là cái để mình xát xát quần áo vào cho sạch a, nhưng không biết Việt Nam mình gọi là gì…) ….. Nhưng tất cả những thứ đó, nàng thật sự không phải cố ý.
“Thực xin lỗi, vậy cứ theo tiền công của nô tỳ trừ đi.”
Thu Li Phong gật đầu, “Đây là đương nhiên,” Hắn ngừng một chút, còn nói: “Bất quá, nếu cứ tiếp tục trừ xuống như vậy, tiền công ba năm của ngươi sẽ rất nhanh hết sạch a.”
Chỉ cần còn chưa trừ vào tiền ăn của nàng thì cho dù trừ bao nhiêu cũng không quan hệ.
“Ngày mai bắt đầu, ngươi đem gia cụ sở hữu đến mài thượng sáp đi.” (Min: cái câu này em không hỉu, sorry mọi người nhìu…)
Nàng lại nhìn về phía hắn, phạm vi tổ tông nhà hắn bị nàng ân cần hỏi thăm càng ngày càng lớn.
Thu Li Phong hơi hơi lộ ra một chút cười nhưng cũng đủ mê hoặc lòng người, nói “Nếu đem hết các công cụ xa hoa người làm hỏng ra nói, ngươi chỉ sợ cả đời cũng phải ở lại sơn trang để trả nợ.”
Nhìn hắn đắc ý cười cười rời đi, Tịch Tử Yên lần đầu tiên không kiềm chế được xúc động, nàng vo vo quần áo đang cầm trong tay, nàng nàng…. Nàng như thế nào lại đen đủi như vậy a, vì sao muốn báo ân cũng khó như vậy, lại gặp một tên có phẩm hạnh “tốt” nghiêm trọng như vậy a?!
“Tế” một tiếng nhỏ vang lên, nàng cúi đầu, mặt mày đại biến cực kì thảm.
Ô ô…… Nàng vì sao lại không cẩn thận như vậy a! (Min: chẹp chẹp, rách áo ca ca rùi…^^~)
Giặt sạch quần áo, dùng lửa nóng làm khô xong, nàng bắt đầu cẩn thận cẩn thận vá lại thanh sam bị rách.
“Tử Yên, ngươi đang khâu quần áo a.”
“Ân.”
“Di,” Hạnh Nhi đến gần, tò mò hỏi:“Quần áo này hình như là của thiếu gia đi.”
Nàng cũng không ngẩng đầu lên, đáp nhẹ, “Ân”
“Như thế nào quần áo của thiếu gia lại bị rách nhiều như vậy?”
Nàng vẫn tiế tục cúi đầu bận rộn, “Ta không cẩn thận xé rách.”
“Đâu là xiêm y mà thiếu gia yêu quý nhất a.” Hạnh Nhi bắt đầu thấy lo lắng thay cho nàng, đứng lên đi qua đi lại.
Hừ, nàng thật xem thường hắn, vô lực đâm đường kim tiếp theo, “Thì ta đang cố cứu nó a.”
“Ta nhìn ra được.”
“Vậy thử xem xem đi.” Nàng cũng không tin tưởng cho lắm, tuy nói ngũ nương thêu công là đứng đầu, nhưng nàng học được ít, chỉ có thể ngựa chế làm ngựa sống y. (Min: nói chung là tỷ học may vá thêu thùa rất qua loa…)
Hạnh Nhi kéo ghế dựa ngồi vào bên cạnh nàng.
Tịch Tử Yên thân thủ vô cùng nhanh xe chỉ luồn kim, rậm rạp đường may nhanh chóng khâu lại mấy chỗ bị nứt ra.
Thời gian từ từ trôi qua, Hạnh Nhi ánh mắt càng ngày càng tĩnh hơn, cuối cùng lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
“Tay ngươi thực khéo.” Cư nhiên ở chỗ phải khâu nàng lại thêu thêm khóm trúc, chẳng những chẳng nhìn ra chút dấu vết may vá nào, còn làm cho bộ quần áo trở nên đẹp hẳn lên.
Tịch Tử Yên mang chút xấu hổ cười cười. Đây chẳng qua là hai tay gây hoạ trước nha.
Tu thân dưỡng tính quả nhiên là đại học vấn, xem ra nàng nên luyện tu dưỡng lại một lần nữa, quả nhiên nên học nhẫn nhịn một chút a, nàng vung đao, không một chút lưu ý, đao loé lên ánh sáng trắng lấp lánh cùng ánh sáng hồng lúc ẩn lúc hiện. (Đoạn này chắc tỷ đang luyện kiếm a)
“Cô” một tiếng thúy vang lên trong thư phòng.
“Tử Yên, như thế nào lại không cẩn thận như vậy, đây chính là đồ sứ cổ đã ba trăm năm rồi.” Tên làm chủ tử lạnh lạnh ra tiếng.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Đã sớm nói qua khi ngươi cầm đồ dùng phải cẩn thận, những vẫn là lỗ mãng như vậy.” Hắn tiếp tục cảm thán.
“Thiếu gia, đó rõ ràng là bị ống tay áo của ngài phất phải.” Nàng không thể bảo trì trầm mặc với cái tên này thêm nữa.
Thu Li Phongkinh ngạc nhướng mày,“Ta rõ ràng nhìn thấy là ngươi đụng phải a.” (Min: đúng là bản chất vô liêm sỉ của các anh nhà Cầu Mộng đây mà ^^~)
Này…. Đây chính là điểm khác nhau giữa chủ nhân và hạ nhân, khẳng định rằng sẽ không có người nào tin lời của nàng.
“Xem ra khế ước bán mình của ngươi nên tăng lên là mười năm.” Hắn chậc chậc ra tiếng.
Tịch Tử Yên thiếu chút nữa liền miệng sùi bọt mép. Mười năm? Thêm ba năm nàng phải báo ân không phải là mười ba năm sao, lúc đó không phải nàng đã trở thành hoa tàn ít bướm chứ ? Ô, nàng còn chưa có lập gia đình a.
“Thiếu gia –”
“Được rồi, xem ngươi cũng không phải cố ý, thêm ba năm là được rồi.”
Thêm ba năm cũng đã là sáu năm đi?
“Ta sẽ bồi thường.” Dù sao trong kho hàng của lão cha những vật này nọ như vậy cũng không thiếu, đến lúc đó nàng trở về tiện tay lấy vài thứ là được.
Tinh mâu khéo léo che đậy, che đi ánh mắt lưu động biến hoá của hắn (Min: nha hiểm, quá nham hiểm!),“Thanh sam thuý trúc này so với cái khác rất rất khác biệt a.”
Nàng có chút kinh ngạc cùng nghi ngờ bất định, không hiểu vì sao hắn cứ vòng vo đề tài mãi.
“Ta đang suy nghĩ, ngươi liệu có vì tức giận mấy thanh trúc này, đem quần áo của ta đều xé rách thành từng mảnh rồi lại vá lại không?”
Hai mắt của nàng trong nháy mắt nhìn thẳng hắn, không nói được lời nào. (Min: há há, tỷ tưởng giấu được ca sao…)
Đảo qua vẻ mặt giận dữ mà không dám nói gì của nàng, Thu Li Phong nhịn xuống cảm giác xúc động muốn cười, khoé miệng vì vậy hơi hơi có chút run rẩy. Nàng nhất định là không biết chính mình lúc tức giận trừng mắt mà không nói như vậy có bao nhiêu xinh đẹp khả ái, tựa như một đứa trẻ miệng còn hôi sữa*.
(* nguyên văn là “tựa như một cái tính trẻ con chưa thoát nãi oa nhi”: tự như đứa trẻ chưa thoát vú mẹ, ta để cái kia cho nó Việt Nam tý nhé…)
Nhất định phải nhẫn nhịn, nàng nhẫn đến nỗi không thể chịu nổi, cuối cùng tuôn ra một chuỗi sảng khoái cười to.
“Thu Li Phong….” Nàng không thể nhịn được nữa, gọi thẳng tính danh của chủ tử, “Ngươi thật quá đáng.” (Min: Gọi thẳng tên cúng cơm của ca, =]] )
Thu hồi ý cười, hắn nhìn về phía tiểu nữ tì giận không thể át kia, ngữ khí có ý chẳng hề trách tội, “Như vậy đi. Ngươi tay nghề đã tốt như vậy, không bằng xiêm y của ta từ nay về sau để cho ngươi may thì tốt lắm.”
“Không cần.” Nàng thực sảng khoái cự tuyệt.
Thu Li Phong cũng không miễn cưỡng, chính là nhẹ nhàng hít một tiếng, nhìn cánh hoa tàn, chợt như hiểu được điều gì, nói:“Mùa thu đi qua chính là mùa đông đến.”
Thật vô nghĩa, không phải mùa đông chẳng lẽ là mùa hè.
“Giữa trời rét lạnh mùa đông mà ngồi giặt quần áo, nhất định thực vất vả.” (Min: ca này thật là… nhiều chấm quá!)
Sẽ không là thật đi? Một đôi bàn tay mềm mại của nàng, ở nhà mười ngón ngay cả mùa xuân cũng không phải dính chút nước, nay đến đây thực chưa qua ba tháng đã không còn bóng loáng nhẵn nhụi như trước rồi.
Hắn lắc đầu, bày ra bộ mặt vô cùng tiếc hận,“Ta thấy vẫn là ngồi ở trong phòng may quần áo thoải mái hơn a.”
“Thiếu gia, ta khâu quần áo.” Người đứng ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng dành chịu thua.
“Trăm ngàn lần không cần miễn cưỡng a.”
“Một chút cũng không.” Thật muốn hơi thừa lời a……
“Vậy là tốt rồi, thiếu gia ta chưa bao giờ ép buộc .”
Hừ, ngươi không ép buộc, chỉ luôn luôn gây khó dễ ta mà thôi! Trong lòng nàng tức giận một bụng nhưng không dám nói ta lời.
“Đúng rồi, ta gần đây muốn xuất môn, ngươi mau làm hai bộ sam (áo đơn) mới đi.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Nhìn nàng thu hồi dáng vẻ tràn đầy tức giận vào trong, hắn hơi hơi có cảm giác tội lỗi, nhưng không quan hê, tháng ngày ở chung còn rất dài, nếu nàng khi vào sơn trang thật sự có rắp tâm khác, chuyện thú vị hơn sẽ còn ở phía sau a. (Min: Yên tỷ thật dáng thương, =”=)
“Lại đây giúp ta nghiên mặc.”
“Vâng.”
Nhìn nàng hơi hơi kéo tay áo lên, lộ ra nôn nửa cánh tay trắng mịn như tuyết, ánh mắt hắn loé loé sáng (Min: hoá ra ca còn là một đại sắc lang >”