ửa nằm trênmặt đất, Võ Hoài Thiên dần dần thanh tỉnh, trên người truyền tới đau đớn làm cho hắn phải chau mày, kí ức dần dần hiện rõ ra, hắn là trúng maiphục!Nhớ kĩ chính mình sau khi ăn vào hộ tâm đan, gắng sức một hơi cuối cùng thi triểnkhinh công chạy, rồi sau đó…. Mọi thứ trước mắt nhòe đi, vượt khỏi tầmkiểm soát, mà bỗng dưng xuất hiện trước mắt hắn một đôi mắt trong suốtto tròn.
Là ai?
“Ngươi tỉnha.” Ngồi ở cách hắn một đoạn, Trầm Thiên Hạm nhận ra cử động của hắnliền mỉm cười. “ Đừng động đậy nhiều, ngươi bị thương, nếu để miệng vếtthương rách ra thì sẽ không tốt.”
Tiếng nói ôn nhu nhẹ nhàng cất lên làm Võ Hoài Thiên nheo lại hai mắtt.
Thanh âm này hắn đã từng nghe qua, là người chủ sự nữ phẫn nam trang của Mạc phủ.
“Là ngươi?”Hắn khó khăn ngồi hẳn dậy. Đám mây trôi đi làm ánh trăng chiếu rõ ràngngười trước mắt, quả nhiên là Trầm Thiên Hạm một thân nam trang.
“Đây là đâu?”
Hắn đánh giá bốn phía, không thể nhớ chút gì.
“Ta đoán là một sơn động đi.” Trầm Thiên Hạm nhún vai, dù có gạn hỏi nàng đây là đâu thì nàng cũng không có đáp án chính xác.
Lúc trướcngã nhào trên triền núi, nàng tưởng chính mình chết chắc rồi, không ngờchỉ bị dính đầy mình bùn đất, may mắn không bị thương, còn “đại lễ” kiacũng thực tự động rơi đến bên cạnh, chờ nàng ‘nhặt’ trở về.
Càng không nghĩ hai người lại trong họa có phúc, nhanh chóng tìm được một cái sơn động có thể tạm thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-cua-vo-hoang/3208389/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.