Chương trước
Chương sau
ửa nằm trênmặt đất, Võ Hoài Thiên dần dần thanh tỉnh, trên người truyền tới đau đớn làm cho hắn phải chau mày, kí ức dần dần hiện rõ ra, hắn là trúng maiphục!Nhớ kĩ chính mình sau khi ăn vào hộ tâm đan, gắng sức một hơi cuối cùng thi triểnkhinh công chạy, rồi sau đó…. Mọi thứ trước mắt nhòe đi, vượt khỏi tầmkiểm soát, mà bỗng dưng xuất hiện trước mắt hắn một đôi mắt trong suốtto tròn.

Là ai?

“Ngươi tỉnha.” Ngồi ở cách hắn một đoạn, Trầm Thiên Hạm nhận ra cử động của hắnliền mỉm cười. “ Đừng động đậy nhiều, ngươi bị thương, nếu để miệng vếtthương rách ra thì sẽ không tốt.”

Tiếng nói ôn nhu nhẹ nhàng cất lên làm Võ Hoài Thiên nheo lại hai mắtt.

Thanh âm này hắn đã từng nghe qua, là người chủ sự nữ phẫn nam trang của Mạc phủ.

“Là ngươi?”Hắn khó khăn ngồi hẳn dậy. Đám mây trôi đi làm ánh trăng chiếu rõ ràngngười trước mắt, quả nhiên là Trầm Thiên Hạm một thân nam trang.

“Đây là đâu?”

Hắn đánh giá bốn phía, không thể nhớ chút gì.

“Ta đoán là một sơn động đi.” Trầm Thiên Hạm nhún vai, dù có gạn hỏi nàng đây là đâu thì nàng cũng không có đáp án chính xác.

Lúc trướcngã nhào trên triền núi, nàng tưởng chính mình chết chắc rồi, không ngờchỉ bị dính đầy mình bùn đất, may mắn không bị thương, còn “đại lễ” kiacũng thực tự động rơi đến bên cạnh, chờ nàng ‘nhặt’ trở về.

Càng không nghĩ hai người lại trong họa có phúc, nhanh chóng tìm được một cái sơn động có thể tạm thời trú mưa.

Cái khó là hiện giờ đã vào đêm, mà mưa thì rõ ràng không có ý ngừng lại, cứ như vậy, nàng có cách nào để về Mạc gia?

Một đường chăm chăm đánh giá con đường núi trở về, nàng lúc này mới nghĩ đến bên cạnh có một kẻ bị thương cần chăm sóc.

“Ngươi gặpchuyện gì thế? Tai nạn a?” Nàng thật ra cũng có chút tò mò, nếu hắn là“Võ Hoàng” thanh danh hiển hách, võ công phải là không tệ a, như thế nào lại bị thương nặng như vậy?

Hay, kì thật “Võ Hoàng” chính chỉ là hư danh?

Phát hiệnđáy mắt nàng xuất hiện nghi hoặc, Võ Hoài Thiên bỗng cảm thấy thương thế trên người mình đã trải qua đơn giản biết bao. Song nhắc tới đó, thâmtâm vẫn là hỗn loạn không thôi, mặc dù không đến nỗi rơi vào âm phủ,nhưng thoát ra cũng không hề còn sức lực dư thừa, lúc đó bị hạ độc ámtoán, dược lực vẫn đang còn tác dụng, chẳng qua là được hộ tâm đan ápchế lại mà thôi.

“Không có gì.” Hắn khẩu thị tâm phi* nói.

(*khẩu: miệng, lời nói; thị: phải; tâm: lòng dạ; phi: trái —> miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo.)

“Là ngươi đã cứu ta?”

“Thực ra không tính cứu.” Nàng chính là “nhặt” phải hắn, rồi lại phải “khiêng” hắn đến chỗ tránh mưa.

“Là ngươi dọa ngựa của ta chạy mất, cứ coi như là nhặt được ngươi về.”

Hơn nữa còn là nhặt phải “phiền phức” chứ không phải “đại lễ”.

“Đa tạ.” Mặc dù nàng nói như thế nào thì việc cứu hắn vẫn là sự thật.

“Không dám nhận.” Nàng khách khí cười cười.

Võ HoàiThiên không lên tiếng, vẫn âm thầm chú ý nhất cử nhất động của nàng. Hắn lúc này đang trong hoàn cảnh nguy cấp, thêm một phần cảnh giác cũng cónghĩa thêm một phần an toàn. Mặc dù nàng thoạt nhìn thiện lương vô hạinhưng ai biết liệu có phải cạm bẫy hay không?

Nhận thấy ánh mắt hắn đánh giá, Trầm Thiên Hạm không nghĩ nói gì chỉ cười.

Khi đó vừavào trong sơn động, nàng còn chưa kịp thở dốc xong liền vội vàng xem xét vết thương trên người hắn, tuy nàng không phải đại phu nhưng cũng nhìnra được này toàn là vết thương do đao kiếm gây ra, hơn nữa kẻ xuống tayhoàn toàn là muốn lấy mạng người, vết chém không hề có lưu tình mộtchút, trên miệng vết thương còn bị thâm đen (do độc).

Nàng mất bao công sức mới tìm lại được bọc đồ của mình. Cũng may nàng mỗi khi rakhỏi cửa đều luôn luôn chuẩn bị dược chữa thương mang theo, bằng khôngliền sẽ rất thảm.

“Thiếu bảo chủ (cách gọi thiếu chủ Kình Thiên bảo),ngươi có bị lạnh?” Ban đêm trong rừng vốn đã không có chút ấm áp, mà mưa lại cứ thế không ngừng rơi, xiêm y (trang phục) hai người cao thấp đều ướt sũng, buổi tối nay có thể nói là lạnh lẽo vô cùng.

Hơn thế nữa hắn bị thương nên mất máu không ít, khẳng định là càng chịu không nổi.

“Xiêm ychúng ta đều bị ướt cả, ta vốn định đốt chút lửa sưởi ấm, nhưng là trong động hoàn toàn không tìm thấy một nhánh cây nào, ngoài kia mưa lại vẫnkhông ngừng rơi, cho nên đành phải chịu như vậy.” Nàng giải thích rànhmạch, ngữ khí còn mang theo tia xin lỗi.

Ánh trăng ẩn ẩn hiện hiện, Trầm Thiên Hạm kì thật nhìn không rõ người hắn, nhưng cũng lờ mờ phát hiện ánh mắt hắn có chút kì lạ.

“Không.” Võ Hoài Thiên lạnh lùng trả lời, trong thanh âm có chút hư nhược.

“Không?”Trầm Thiên Hạm ngốc lăng một chút mới phản ứng lại, hóa ra hắn là trảlời việc nàng hỏi hắn có lạnh không. “Ác, vậy là tốt rồi.”

Đối thoạiđược vài ba câu thì ngừng lại, xem ra hắn không phải dạng người thíchnói chuyện a? Nếu như vậy, nàng cũng không cần tự biên tự diễn nói tiếp, hai con người cũng chỉ mới gặp nhau qua một lần, hiện tại cũng không có nhiều chuyện gì bàn tán, hơn nữa nàng cũng quên mất ánh mắt kì dị kínđáo của Võ Hoài Thiên hôm ấy , vẫn là không biết cách nói chuyện tử tếchút nào.

Nàng đánhgiá cơn mưa bên ngoài kia, xem ra đêm nay phải ở lại chỗ này. Bàn taytrắng nhỏ lấy ra bánh bao từ túi đồ, lột đi lớp bọc mỏng manh bên ngoàiđưa hướng hắn.

Ngươi chắclà đói rồi, ở đây có bánh bao, mặc dù có hơi bị ẩm một chút nhưng cũngcó thể tạm lấp bụng.” Bánh tuy có giấy gói bên ngoài nhưng vẫn dính phải chút nước mưa.

Thật lâu vẫn chưa thấy hắn đưa tay sang lấy, nàng dương mi.

“Nhìn khôngthấy sao?” Mặt trăng lại bị trận mưa rào che dấu đi, cũng khó trách hắnkhông thấy được, nàng thực ra cũng chỉ nhìn thấy một mảnh đen ngòm, lấyđược bánh bao cũng chỉ toàn dựa vào bàn tay sờ soạng xung quanh.

Hơi hơi trầm ngâm, nghĩ đến hắn đang là người bị trọng thương, nàng đành phải nửaquỳ vươn về hướng hắn “đi” từng chút một, bàn tay nhỏ bé sờ sờ dò dẫmtrên mặt đất, còn một tay kia nắm giữ cái bánh bao.

Võ HoàiThiên là người luyện võ, nhìn mọi vật ban đêm đối với hắn mà nói khôngphải chuyện gì đáng kể. Lạnh lùng nhìn cử động buồn cười của nàng, xemnàng từng chút một tiến tới gần chính mình, bàn tay ôn nhuyễn chạm tớichân hắn…….

Đôi mày rậmlập tức cau lại, đang muốn quát bảo nàng ngừng hành động thì bỗng dưngnàng rất nhanh chuyển qua bên cạnh tay hắn, túm lấy bàn tay to.

Lòng bàn tay truyền tới một chút lo lắng tê dại, lập tức bị một cái bánh bao lớn đặt lên trên.

“Nhanh ănđi, vết thương trên người ngươi không nhẹ, cần phải bổ sung nhiều thểlực vào, mặc dù không ngon lành gì nhưng miễn cưỡng cũng ăn đi. Đợi saukhi mưa tạnh rồi vào thành lại tính.” Thân phận của hắn như vậy, đạikhái chắc không quen ăn mấy thứ như thế này, nhưng lúc này méo mó có hơn không.

Sau khi nóixong, nàng hơi hơi lùi xuống tạo khoảng cách, đôi má trắng nõn ẩn trongbóng đêm có chút nhẹ hồng. Mặc dù nữ phẫn nam trang lại thường hay đilại bên ngoài, nhưng tiếp cận một nam nhân gần như thế vẫn là lần đầutiên. Hơn nữa mới vừa rồi đưa bánh bao, tay nhỏ của nàng chạm tới bàntay to lại nóng kia, dường như lớn tới đủ có thể hoàn toàn bao lấy taynàng, làm nàng mười phần cảm nhận được nam nữ có bao nhiêu khác biệt.

Hắn nắm lấy bánh bao, trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn phiếm chút sắc nhu hòa.

“Ngươi thì sao?” Thấy nàng sau khi đưa bánh bao cho chính mình liền ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hắn hồ nghi hỏi.

“Ta đã ăn hồi chiều rồi.” Trầm Thiên Hạm nằm co quắp trên mặt đất, trợn mắt trả lời lại.

Thực ranguyên nhân cực kì đơn giản, nàng không phải kẻ giàu ra ngoài mua vặtlinh tinh, cũng không phải người hay nghĩ đến mấy chuyện ăn uống dọcđường, vốn dĩ chỉ tính sao cho mau về nhà mà giữ nguyên tiền lương trong túi, bánh bao kia chẳng qua là lúc chiều đại nương ở tú phường sợ nàngtrên đường đi bị đói, cho nên trước lúc đi liền cứng rắn nhét vào hànhlí của nàng.

Một khắc này, nàng đặc biệt cảm tạ đại nương đã “tiên tri”.

Võ Hoài Thiên mím môi, không cách nào giải thích được cái đang rục rịch trong thâm tâm.

Hăn cùngnàng mặc dù đã từng gặp qua một lần, nhưng nói chuyện cũng chỉ là xãgiao, nhiều nhất hắn cũng chỉ là khách nhân Mạc gia, nàng vì cái gì lạiđối với hắn tốt đến thế? Cứu hắn, giúp hắn băng bó vết thương, mà đồ ănduy nhất lúc này cũng đưa cho hắn.

“Ngươi nhanh ăn đi.” Sáng sớm đã phải rời cửa làm việc nguyên một ngày, sau lại phải khiêng hắn đi một đoạn, Trầm Thiên Hạm thật sự mệt rã rời, mí mắt sụpxuống trầm trọng, nặng đến nàng muốn nâng lên cũng nâng không nổi.

Nàng từ nãyđều thức chính là đang đợi hắn tỉnh lại, nếu khi người kia tỉnh cũng còn có thể nói chuyện một chút. Lúc này canh ba xem ra nhất thời cũng không chết được, nàng trước hết phải nghỉ ngơi chút đã.

“Ngươi?” Xem cái đầu nhỏ của nàng không ngừng gật xuống gật xuống, thân mình cũngnghiêng nghiêng ngả ngả đi, Võ Hoài Thiên thấy có điểm lạ kì.

“A?” Nàng cố gắng mở ra mí mắt, phát hiện hắn thấp giọng gọi, trong não hỗn độnchuyển chuyển tính tính, “ác” một tiếng, miễn cưỡng lại lổm ngổm bò đứng lên, cánh tay còn rảnh sở soạng ở bên cạnh.

Sờ sờ mò mò, cuối cùng mò đến túi nước.

“Này, nước ở đây.” Tưởng hắn bị khát, nàng chuyển túi nước cho hắn theo cách vừa rồi đưa bánh bao, sờ soạng tìm bàn tay hắn. “Ta để nước bên cạnh tay ngươi, khát có thể uống….. Ngươi chắc là có thể vươn tay ra lấy đi?” Trên cánh tay hắn cũng có một vết thương lớn, không biết có thể tự mình làmkhông.

“Có thể.”Vết thương này thực ra không đáng nói, phiền phức là không biết kẻ địchđã hạ loại độc dược gì. Hắn tuy giỏi võ nhưng lại không biết gì về ythuật, mặc dù đã ăn hộ tâm đan do Lãnh Diệc Trần đặc chế, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời bảo vệ tâm mạch, hạn chế độc tính phát tác. Song muốnhoàn toàn khôi phục công lực thì vẫn phải chờ Lãnh Diệc Trần cùng HuyềnPhong tìm ra hắn.

“Vậy là tốtrồi, ngươi cứ từ từ ăn đi, có việc gì thì gọi ta, ta có chút mệt nênnghỉ ngơi trước.” Nói xong, nàng cũng không hề tiếp tục gượng ép mí mắtmình, ở một bên theo đuổi Chu Công vào giấc ngủ.

Võ Hoài Thiên trừng mắt nhìn nàng, không thể tin được nàng cứ như vậy ngủ được luôn.

Ở nơi hoangvu dã lĩnh này, một cô nương trẻ như nàng cư nhiên cứ như vậy ngủ! Càngkhông thẻ tưởng tượng được khi bên cạnh còn có một gã nam tử xa lạ nằm!Vậy mà nàng không hề có một chút cảnh giác?! Nếu như hắn là một tên đăng đồ tử thì làm sao?!!

Đáy mắt bừng bừng lửa giận, hắn cũng không hiểu chính mình vốn luôn lãnh tình mà sao lúc này chỉ vì một chuyện cỏn con như thế, cũng lại có thể nổi giận,chỉ biết đối với hành vi của nàng, nữ tử ngây thơ không biết cách bảo vệ mình này, rất có ý kiến!

Qua một hồi ngắn ngủi, hắn phát hiện hô hấp của nàng đã chậm rãi đều đặn, cư nhiên đã thật sự ngủ say!

Trong lòngnhịn không được suy nghĩ về chuyện kì lạ vừa thấy, hắn âm thầm tinh tếđánh giá nàng, có dạng nữ tử nào lại giống như nàng, luôn cho rằng bảnthân cải trang nam nhi thì có thể khinh địch, không cần quan tâm nguyhiểm chính mình?

Qua một hồisau, trong bóng tối, chỉ thấy nàng trong giấc mộng mơ cau lại đôi mày,cả thân mình co tròn lại, cựa quậy một chút rồi lại bất an ngủ.

Hẳn là lạnhđi. Hắn nhìn từng hạt mưa to ngoài kia vẫn không ngừng thi nhau rớtxuống, cảm giác gió lạnh từng đợt từng đợt qua cửa động ào vào, hơn nữaxiêm y hai người đều đang ướt sũng, nàng bị lạnh cũng không phải lạ.

Xem nàng coquắp cả người như con chuột nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy ngủ không ngongiấc, Võ Hoài Thiên không chút nghĩ ngợi vô thức đứng lên, đi tới bêncạnh nàng ngồi xuống, thay nàng che đi gió lạnh.

Không phảicó mục đích đặc biệt gì, chính là chỉ cảm thấy phải làm như thế, mà saukhi tới gần hắn mới phát hiện nàng hơi hơi run rẩy.

Hắn nâng mingóng nhìn, bàn tay to vươn ra, bỗng dưng khựng lại trong không trungrồi rụt lại, nhớ tới nàng một thân nữ tử, nam nữ thụ thụ bất thân, chính mình không thể cứ thế chiếm tiện nghi của nàng.

Liệu có nên giúp nàng sưởi ấm?

Mãi cho đến trước khi toàn thân mệt mỏi lâm vào trong bóng tối hôn mê, hắn vẫn luôn cân nhắc vấn đề đó.

.

.

.

Mưa, vẫn cứ không ngừng tuôn xuống.

Giữa đêm mộng, nàng bất chợt tỉnh giấc. Trầm Thiên Hạm mệt mỏi tới cực điểm, lơ mơ không rõ chính mình làm thế nào tỉnh lại đây.

Cả ngườinàng đều đau nhức, không còn phân biệt rõ là do ngã nhào trên triền núi, hay tại mệt mỏi cả buổi phải khiêng một tên đại nam nhân đi, mà hơnphân nửa trên người nàng đều ẩm ướt muốn đông lạnh.

Nàng nhăn nhó cau mày, lúc này mới nhận ra nguyên do khiến chính mình bất chợt tỉnh dậy.

Khẽ nâng lên mí mắt, một thân mình cao to tuấn lãng bỗng đập vào trong mắt nàng, gần tới mức không thể tưởng tượng được.

Nàng thongthả ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hai người căn bản là ôm sát vào nhau như một thể, má đỏ hồng, nàng theo trực giác lui lại, nhưng bỗngnhận ra, hắn mặc dù đang ngủ nhưng hai cánh tay vẫn chặt chẽ ôm lấynàng.

Nàng tronglúc nhất thời có điểm hoảng hốt, bắt đầu hoài nghi thiếu chủ Kình Thiênbảo đại danh đỉnh đỉnh kỳ thật là một tên đăng đồ tử làm chuyện hạ lưu.Quả nhiên không thể tùy tiện loạn cứu người, hơn nữa tại thời khắc mahay quỷ biết này, bất kì chuyện xấu nào cũng đều có thể phát sinh.

Thật cẩn thận lay động đẩy hắn ra, mà hắn thì cứ như chuồn chuồn hám trụ (ý chỉ giữ chắc không buông),động đậy một li cũng không có. Đang lúc nàng khổ não không biết làm thế nàođẩy hắn ra, bỗng nhiên một âm thanh trầm ấm lên tiếng.

“Rất lạnhsao?” Thanh âm hắn có chút khàn khàn vô lực, còn mang theo tia mơ hồngái ngủ từ mộng ra, lời nói làm cho nàng ngẩn ngơ tại chỗ.

Lạnh? Nàng quả thực là rất lạnh…….

Cảm giác cánh tay hắn hơi hơi ôm mạnh vào, đem nàng càng khẩn trương vùi vào trong lồng ngực rộng.

“Ngủ tiếpđi.” Không biết hắn là an ủi nàng hay là tự nói cho chính tai mình nghe, trong đầu Võ Hoài Thiên một mảnh hỗn độn, một lần nữa rơi vào giấc hôntrầm.

Hóa ra, hắncũng không phải định làm chuyện sỗ sàng, mà là muốn sưởi ấm cho nàng a…… Nàng lúc này cũng mới chú ý tới, hắn vốn nằm ở sâu trong động, cư nhiên hiện tại lại thành tấm chắn gió cho nàng.

Màu hồng đào trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng tăng lên, so sánh với vẻ mặt mới vừa rồibị kinh sợ, giờ khắc này lại dâng lên chút ngọt kiều.

Mặc dù giữahai người có phần đối nghịch, nhưng lúc này từ hắn phảng phất ra thậtnhiều lo lắng, làm cho Trầm Thiên Hạm mềm lòng đình chỉ chiến tranh. Mặc dù bên ngoài có còn hơi lạnh, nhưng nàng thỏa mãn nhắm lại hai mắt, ởtrong lòng hắn buông lỏng dần rơi vào mộng.

Tư thế haingười hiện tại kề sát vào nhau khiến người nhìn cũng phải đỏ mặt, hơnnữa người trong cuộc cũng lại không phải không biết, song vì tình huốngđặc thù khác biệt, cũng không thể quá mức để ý. Dù sao tại nơi rừng núihoang vu dã lĩnh này, cho dù hai người bọn họ dựa vào nhau gần sát nhưthế, cũng sẽ không thể có người nào biết được. Lại càng không nói tớinàng lúc này thân mặc nam trang, nam nhân cùng nam nhân vì cùng gặp nạnnơi núi rừng hẻo lánh mà giúp nhau sưởi ấm, hẳn cũng là chuyện nhỏ.

Nhịn khôngđược lại mở bừng hai mắt, chớp cũng không chớp nhìn nam tử xa lạ gần sát bên, trong lòng nàng bỗng dâng lên một loại cảm xúc kì quái, song rốtcuộc nàng cũng không có ý miệt mài theo đuổi nó làm gì.

Cùng gặpphải hoạn nạn, vốn cũng rất dễ dàng bị cảm động chỉ vì chút chuyện nhỏnha, chờ cho đến khi hai người thoát khỏi cảnh này, hẳn loại cảm xúc khó hiểu kia cũng sẽ tự động biến mất.

Nghĩ tuy lànhư thế, nhưng hình bóng nam nhân trước mắt nàng, không biết từ lúc nàođã thầm kín đi vào lòng Trầm Thiên Hạm, để lại những dấu vết khó phai.

Một lần nữa tĩnh lặng mở mắt ra, Võ Hoài Thiên nhận ra trời đã sáng.

Hắn hơi hơi chau mày, phát hiện trong sơn động này lại chỉ còn có một mình hắn.

Nàng đi rồi?

Đưa ánh mắt nhìn ra xa ngoài cửa động,trận mưa rào ào ạt đêm qua giờ đã chuyển thành nhè nhẹ mưa phùn, xem rakhông lâu nữa sẽ trời trong tạnh hẳn.

Trong lòng có loại cảm giác kì cục nóikhông nên lời, hắn trừng mắt nhìn hai cánh tay bản thân, cũng không quên trước khi lâm vào giấc ngủ, nhìn nàng lạnh mà co rúm thân hình mảnhmai, hắn ngồi xuống bên cạnh đưa tay ôm lấy nàng vào trong lòng, dùngnhiệt độ ấm áp của cơ thể giúp nàng sưởi ấm.

Tâm trí hiện lên hình ảnh nàng lặng lẽ ngủ, hắn nắm chặt đấm tay, cố gắng áp chế cảm giác hư không khó chịu.

Cảm giác được một trận tức ngực nổi lênlàm cho hắn ho khụ khụ mãnh liệt, khí tức được đan dược trong cơ thểthật vất vả tụ lại đã liền loạn tán.

“A, ngươi không sao chứ?” Vội vàng,tiếng bước chân hướng về phía hắn, đồng thời một thanh âm vang lên ngaytrước mặt, một chiếc khăn theo bàn tay trắng nõn lao tới, úp lên mặthắn.

Cái đầu to vì bất ngờ tột độ mà tạm thời ngốc lăng, Võ Hoài Thiên bỏ xuống chiếc khăn tơ trên mặt, liền nhìnthấy khuôn mặt lo lắng khẩn trương của nàng.

“Ngươi?” Nàng không phải đã đi sao?

“Ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá, ta cònđang không biết phải làm sao bây giờ, ngươi đã mê man suốt một ngày mộtđêm.” Khó có lúc thấy Trầm Thiên Hạm nói một hơi dài và nhanh như vậy,có thể thấy nàng có biết bao lo lắng.

Đối diện với mắt hắn, Trầm Thiên Hạm lúc này mới phát hiện cự li giữa hai người thật gần, liền vội vội vàng vàng lui về sau. “Ta đã tẩm ướt nó, ngươi lau mặt cho thoải mái.” Nàng chỉchỉ chiếc khăn trên tay hắn.

“Khăn thêu?” Hắn dương mi, chờ nàng thừa nhận thân phận nữ nhi của mình, cũng chờ một câu giải thích dành chohắn. Nàng mặc nam trang đi đó đây khắp nơi, trong khi lời nói rõ ràng là của nữ phận!

“Này… Là muội muội thanh mai trúc mã của ta thêu tặng, nàng không thể tùy ý theo ta ra ngoài, cũng cho rằng nàylà vật tùy thân rất hữu ích.” Hai bên má có chút hồng hồng, nhận ra làhắn có điểm hoài nghi liền vội vàng giải thích.

Nàng cũng là bất đắc dĩ a, không đemkhăn thêu ra chẳng lẽ muốn nàng xé áo ngoài để thấm nước? Chuyện đó càng không thể đi. Bất quá nàng cũng không phải là nói dối, chiếc khăn nàythực sự là do muội muội Hoài Hương của nàng ra tay thêu, đường nét thêutinh tế so với các tú nương ở phường thêu hoàn toàn không hề kém nha!

May mắn Võ Hoài Thiên cũng không truyvấn lại, mặc dù sắc mặt chính là có phần cổ quái, tay đưa chiếc khăn lên lau chùi mặt, ẩm ẩm lại ấm rất thoải mái.

Ngắm góc khăn thêu có một chữ “Thiên”, hóa ra tên của nàng cũng không phải là giả.

“Ta tưởng ngươi đi rồi.” Lau xong mặt, quả nhiên tinh thần dễ chịu tốt hẳn lên, hắn thản nhiên nói.

“Ta đi ra ngoài nhìn một chút xungquanh, thuận tiện cũng xem có thể tìm được con ngựa hôm qua chạy mất.”Nghĩ đến đây nàng thực muốn ca thán thở dài, không có ngựa, nàng cũngkhông có cách trở lại Cẩm Tú thành, càng không nói tới bọn họ mấy ngàytrước ngã trên triền núi ven đường, mặc dù thương thế không phải nghiêmtrọng gì, nhưng là cũng không tìm ra đường trở lại.

“Ta cũng thuận tay tìm được chút đồ ăn.” Nàng lấy ra một ít trái cây từ trong ống tay áo, biểu tình không chophép người kia có thể chọn lựa. “Chỉ tiếc ta không tìm được gà làmthịt.”

A, thịt gà rừng nướng khẳng định có phong vị tuyệt vời.

“Này, ngươi lúc trước cũng mới chỉ ăn có một chiếc bánh bao, lúc này hẳn đã đói rồi đi.” Nàng tung hoa quả rừngdã tới trước mặt hắn. “Mặc dù có lẽ không hợp với khẩu vị của ngươi,nhưng là ở nơi rừng núi hoang vu này, ngươi trước hết cứ chấp nhận ăntạm đã.”

Hắn nhướng mày lên, không lẽ nàng tưởng hắn không ăn bánh bao là bởi tại không hợp khẩu vị?

“Ngươi cứ ăn đi.” Hắn cũng không có nhiều lời, đem bánh bao cũng quả rừng trả lại trước mặt nàng. “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

“Mưa to ào ạt đã hai ngày, mà ngươi thìđột nhiên bị sốt cao, mê man không tỉnh hết một ngày một đêm, ta đã longươi cứ sốt như thế mà ‘đi’ luôn nữa!” Trầm Thiên Hạm nhớ tới tìnhtrạng hôm qua của hắn, trong lòng vẫn còn phập phồng lo sợ. Hai ngườiđều đang bị chôn chân trong sơn động hoang vu này, nàng dù có muốn đicầu viện cũng không có biện pháp, chỉ có thể cầu khấn ông trời.

“Ngươi đã chiếu cố ta cả ngày?”

Đơn giản một câu nói, lại làm cho Trầm Thiên Hạm đỏ bừng hai má lên.

“Không có gì, cũng là chuyện đương nhiên thôi.” Nàng không được tự nhiên vuốt vuốt hai má, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.

Nghĩ đến hôm qua thân thể hắn lúc nónglúc lạnh, nóng thì nàng còn có thể lấy khăn thêu ngâm nước mưa lạnh thay hắn lau đắp, lạnh thì chịu, nàng trên tay không hề mang cái áo khoáchay cái gì có thể giữ ấm được, cuối cùng cũng chỉ có thể làm theo cáchcủa hắn, tự lấy thân thể mình sưởi ấm thân thể lạnh buốt kia. Nhớ lạihình ảnh hai người ôm chặt quấn lấy nhau, làm cho hai má của nàng hồngđỏ.

Võ Hoài Thiên nhìn vẻ mặt lảng tránh của nàng, không rõ chính mình đã nói điều gì khiến nàng không được thoải mái.

“Ta có làm ra chuyện gì thất lễ sao?”Hắn đối với tất cả mọi việc hôm qua hoàn toàn không hề nhớ, không lẽgiữa lúc mê man bệnh nặng, hắn lại làm chuyện gì không phải với nàng?

“Không có, không có bất kì chuyện gìphát sinh cả.” Con ngươi đen đảo loạn vòng quanh, hoảng loạn, cái đầunhỏ liên tục lắc lắc, như là sợ hắn mà tiếp tục truy vấn sẽ buột miệngnói ra chuyện gì không ổn. “Ta đi ra phía bên ngoài một chút, phát hiệnchúng ta mà muốn rời khỏi chỗ này thì có chút khó khăn.”

Nàng căn bản bất kì “đường” nào nhìn rađược đều đã xem qua, nhưng hai người bọn họ lọt vào trong rừng núi hoang sơ hiểm trở, gần như không có cách nào bước chân ra được.

“Ân.” Hắn kiệm lời đáp lại, trong đầucòn đang mải suy tư, theo như lời nói của nàng thì đã qua hai ngày đêm.Trong khoảng thời gian đó hẳn Lãnh Diệc Trần cùng Huyền Phong cũng đã mò đến gần cạnh. “Ngươi vừa nói ngươi đã đi tìm ngựa?” Hắn đột nhiên nghĩtới một sự kiện.

“Đúng vậy.” Nàng xem xét hắn, lại nhìn đến quả rừng trong tay, âu sầu nhớ đến con ngựa của mình.

“Nó hôm đó vì bị dọa sợ mà bỏ ta chạymất.” Nàng thâm trầm nặng nói nhẹ nói, muốn làm cho hắn có cảm giác tộilỗi trong thâm tâm.

“Vậy ngươi làm thế nào để chuyển ta tới đây?” Hắn nhớ rõ ràng nơi chính mình lúc trước lâm vào hôn mê là ở trong rừng cây lớn!

Trầm Thiên Hạm cắn cắn môi, trong bụng đói meo liền cầm quả rừng cắn một miếng, không hề có ý định trả lời hắn vấn đề này.

Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, tuy làvì cứu người, nhưng chuyện hắn cả người “đè” lên trên người nàng là sựthật, nàng rất sợ nam nhân trước mắt khi biết hết mọi chuyện, sau lạibiết nàng là thân phận nữ nhi sẽ kiên trì muốn chịu trách nhiệm, cướinàng về làm vợ. Hơn nữa, hắn thật sự là rất nặng nha, đoạn kí ức vất vảkhiêng hắn đáng sợ như vậy, nàng không có ý định hồi tưởng lại.

“Ngươi nhanh ăn đi, trên người còn đang bị thương, không nên suy nghĩ nhiều.” Nàng nói phải nói trái cố đổi chủ đề.

Võ Hoài Thiên mím môi, cảm nhận đượcnàng cố ý lảng tránh, một bộ dáng không muốn trả lời, ngực bởi vậy mà có chút nhoi nhói, làm cho hắn cả người khó chịu.

“Không chết được!” Hắn lạnh lùng quay đầu, cự tuyệt đồ ăn.

Thái độ như vậy khiến Trầm Thiên Hạm thu hồi tươi cười.

Đây là cái tình huống gì? Đại thiếu gia này quá cao ngạo đi, thật sự là cố tình không hiểu tình trạng mình lúc này!

“Tùy ngươi.” Khẩu khí Trầm Thiên Hạmcũng lạnh nhạt trầm đi, dù sao hắn cũng là một đại nhân vật, cùng nànggặp phải hoạn nạn cũng không có nghĩa cùng chung thế giới, tính tìnhkhông tốt cũng không liên quan tới nàng, đợi cho tới khi rời khỏi nơiđây, hai người liền đường ai nấy đi, mỗi người một ngả, cho dù sau nàyKình Thiên bảo thật sự cùng Mạc gia hợp tác, cũng sẽ là thiếu gia cùnglàm việc với hắn chu toàn.

Hai tên quái nhân, nói không chừng tán gẫu thực hợp ý, nàng không cần phải nhiều chuyện xen vào.

“Để tới thành trấn gần nhất cũng phảivượt qua hai, ba lộ trình khó khăn.” Này cũng chỉ là nàng ước lược đánhgiá, sự thật nàng hoài nghi đường đi không chỉ có hai, ba chỗ gập ghềnhnguy hiểm. “Nhưng trên người ngươi có thương, chỉ sợ không chịu nổi đibộ đường trường như thế, mà ngươi một người ở lại cũng rất nguy hiểm….”

“Không cần phải hao tâm tổn tứ, hộ vệcủa ta sẽ tìm được đến đây.” Hắn lạnh lùng ngắt lời nàng, đối với suynghĩ của nàng thực không thể chấp nhận. “Ngươi muốn rời khỏi, cứ việclàm theo ý mình.”

Võ Hoài Thiên làm bất kì việc gì trướcđám đông, cũng chưa bao giờ bị người ta coi thường như thế. Hơn nữa, hắn hoàn toàn nhớ kĩ vẻ mặt quan tâm chân thành mới vừa nãy của nàng, nhưthế nào liền đã lập tức trở thành chiến tranh với hắn?!

Trầm Thiên Hạm trừng lớn hai con mắt,người này cũng quá vô lễ đi! Tốt xấu gì nàng cũng đã cứu hắn một mạng a, không lẽ hắn không biết thái độ cần có đối với ân nhân?

“Được thôi.” Nàng áp chế khí giận, trong lòng tự nói với chính mình, thân thế hắn không nhỏ, hơn nữa phải rấttài ba mới có thể làm đối tác tối trọng yếu của Mạc gia, chính mìnhnhường hắn một điểm, đúng vậy, cùng lắm thì cứ coi hắn là một Tĩnh Viễnthiếu gia thứ hai.

“Mới vừa rồi lúc đi ra ngoài dò đường,ta nhìn ngó xung quanh thì thấy có mấy người lục soát trong từng lùmcây, như là đang tìm kiếm cái gì…..”

“Ngươi không để cho bọn chúng nhìn thấychứ?” Đột nhiên cắt ngang lời nói của nàng, Võ Hoài Thiên quay phắt đầulại, đánh giá nàng toàn thân cao thấp. “Ngươi không có để lộ dạng?”

Trầm Thiên Hạm tự dưng bị hắn rống, ngạc nhiên há miệng không nói được câu nào, hắn bỗng nhiên thay đổi cũng quá lớn đi! Mới vừa rồi còn là một bộ dáng lạnh như băng, hiện tại đã trởthành quan tâm tới nàng.

“Ta mới ngó ngó xem rồi liền tránh điluôn nha.” Nàng cũng không phải đứa trẻ con không biết phân biệt tốtxấu, hình dáng đám người kia nhìn qua liền tuyệt không phải loại tốtlành gì, nàng tự nhiên là tránh đi càng xa càng tốt. Mà nhìn phản ứng kẻ đối diện nàng, rõ ràng biểu thị mục tiêu nhóm người này là hắn, nàngsuýt nữa đã quên, vết thương trên người hắn là do đao kiếm gây ra.

Chính là, quan tâm của hắn vẫn khiến cho nàng lộ ra tươi cười. “Bất quá ta nghĩ chỗ đó cách đây không bao xa,những người đó rất nhanh sẽ tìm tới đây được. Mà theo tình huống củachúng ta hiện nay thì cũng không thể đi xa được, phải làm như thế nàođây?”

Luôn luôn muốn biết hắn tột cùng làngoài ý muốn gặp phải chuyện gì, cư nhiên là vì trọng thương mà phảichạy, nhưng việc giang hồ nàng luôn là không biết rõ ràng lắm, cũngkhông thật mang nhiều thắc mắc trong lòng.

Võ Hoài Thiên trầm tư, Huyền Phong cùngLãnh Diệc Trần hiện nhất định đã tới gần đây tìm hắn, chính là khôngbiết làm thế nào để họ biết được nơi này.

“Ngươi nghĩ chúng ta có khả năng thoát không?” Ngoại lệ, hắn dò hỏi ý kiến nữ tử.

Bởi vì sự kiện này cũng dính líu đếnnàng, đương nhiên cũng bao hàm cả vận mệnh nàng sống chết. Còn nữa, hắnnhận thấy đầu óc nàng rất linh hoạt, sau khi ra ngoài thấy mấy kẻ lạmặt, mọi sự việc đáng chú ý có thể gây lâm nguy đều không thoát khỏi mắt nàng, trước sự tình ngày càng xấu đi cũng không hề vô dụng ngồi khóclóc.

Lần đầu tiên, hắn chú ý tới một nữ nhân, ngoại trừ tính danh (tên) cùng lai lịch của nàng, này hết thảy hắn đều không biết rõ, đều là do trực giác tín nhiệm nàng.

“Ta nhưng là vận khí không tốt lắm.” Nàng cười khổ. “Ngươi định làm gì?”

“Trên người ta có mang bom khói đặc chế, nhưng không biết lúc này phóng ra sẽ đánh động hộ vệ của ta hay địchnhân.” Hắn vân đạm phong khinh nói (nói nhạt như mây, nhẹ nhàng như gió, coi mọi thứ như quá mức bình thường),nhưng Trầm Thiên Hạm có thể cảm nhận thấy nguy hiểm ẩn chứa bên trong.

Nàng không khỏi lại một lần nữa thầmthán, chính mình là gặp phải cái vận ma xui quỷ khiến gì?! Như thế nàolại có thể mạc danh kì diệu (không thể tưởng tượng nổi) lâm vào trong nguy hiểm hết người đầy thâm cơ?

“Địch thủ… là có thâm cừu đại hận gì với ngươi? Là muốn bắt người đòi tiền chuộc, hay vừa thấy ngươi liền sẽgiết?” Trước khi làm việc gì, nàng vẫn là hỏi rõ ràng một chút. Thânphận nam nhân trước mắt này quá phức tạp, nếu kẻ địch là tham vàng bạcngân lượng, của báu vật quý ở Kình Thiên bảo thì dễ hơn rồi, nhưng nếulà vì danh hiệu “Võ Hoàng” mà tới đây, không biết có thể hay không sẽ là đại khai sát giới?

“Bọn chúng chỉ sợ là không mong ta sốngthêm một giây.” Võ Hoài Thiên đạm nói. Đối phương nếu không ngu ngốc,liền sẽ thừa dịp công lực hắn hoàn toàn biến mất mà toàn lực truy sáthắn, bằng không chờ đến khi hắn trừ bỏ được độc tính trên người rồi, bọn chúng muốn lại đi giết hắn là chuyện không thể.

Trầm Thiên Hạm rốt cuộc nhịn không đượctrừng mắt hắn một cái. Hắn cũng quá bình tĩnh thảnh thơi đi, còn có thểvân đạm phong khinh như vậy, hiện hai người là đang nói chuyện sinh tửnha!

Hơn nữa, nàng vừa mới nói gặp mấy kẻ mặc đồ đen xa lạ, xem phản ứng khẩn trương lúc nãy của hắn, nhìn cũng biếthẳn là “kẻ địch”! Như vậy với tình cảnh này, không có ngựa làm thế nàotránh được đây?

Chính là dù có im lặng không gây động tĩnh, chỉ sợ bọn chúng vẫn sẽ mau chóng đuổi tới nơi này.

“Quyết định như thế nào?” Hắn lấy ra bom khói đặc chế từ trong giày ra, tính đem toàn bộ cái mạng của mình giaocho nàng quyết định.

Trầm Thiên Hạm ngửa đầu, không tiếngđộng hỏi trời thán trời a! Nàng bất quá cũng chỉ đơn thuần là chủ sựphường thêu, có cần phải khảo nghiệm nàng như vậy không?!

“Hộ vệ của ngươi sẽ mau chóng tìm tới đây chứ?” Ngày hôm đó gặp mặt, nàng cũng không có đặc biệt chú ý.

“Sẽ mau.”

“Được rồi.” Nhận mệnh tiếp lấy bom khói, nàng ném.

Nhìn khói thi nhay lần lượt tuôn ra,đứng ở trước cửa động nàng quay đầu, một nụ cười nở ra trên khuôn mặttrắng nõn, đứng trước cánh cửa sinh tử, bản tính nho nhỏ hiển lộ ra,tiểu nhân vừa nói vừa cười, không hề coi hắn là thân phận khách nhân cao quý.

“Theo như lời nói vừa rồi, nếu như chẳng may bất hạnh rơi xuống địa phủ, ngươi nên thay ta hướng diêm vương nóilời công đạo một chút, kể rõ nguyên căn hậu quả, nếu không ta thật không biết chính mình phải làm sao.”

Ai…. Quả nhiên không nên làm người tốt,xem nàng nhiều chuyện giờ gặp hậu quả này, hảo tâm cứu người mà có thểsẽ mất một mạng, nói ra mình bị ai giết cũng không biết, thế gian nàyquả là rất “công bằng” đi!

Võ Hoài Thiên nhìn nàng tươi cười thanhnhã, khuôn mặt luôn cứng rắn lạnh nhạt cũng không tự giác hóa mềm, nở nụ cười theo nữ nhân.

“Ta sẽ không để ngươi phải chết.” Giờphút này, trong tâm hắn bỗng mãnh liệt nổi lên ý muốn bảo hộ nàng, chodù công lực chính mình chưa hoàn toàn khôi phục, hắn cũng muốn toàn sứcbảo vệ nàng.

“Ta đây trước hết phải nói lời cảm tạthiếu bảo chủ rồi.” Nàng chắp tay hành lễ, chỉ mới nghĩ nói vài ba câuvui đùa, khóe mắt bỗng phát hiện vài cái bóng di chuyển ở không xa, vộivàng lui vào bên trong động.

“Chính là xem ra, diêm vương dường như rất muốn gặp mặt ta nha.”

Phía trước, quả nhiên là hắc y nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.