Đã hai ngày trôi qua không có tin tức gì của Diệc Nhiên. Lục tổng chán rũ người trên ghế làm việc. Anh đã bị cô ấy chặn số và thì anh cũng chẳng hay biết rằng cô đang chung sống cùng bạn thân. Đúng là tên khờ khạo trong tình yêu mà! Vốn với cái bản tính thích sạch sẽ, anh chẳng thể vào thang máy nhân viên hay xuống căng tin tập đoàn để gặp cô. Văn phòng của anh chiếm nửa tầng và hẳn là tiện nghi như một ngôi nhà. Đặc biệt là chén đĩa luôn được khử trùng và đầu bếp thì phải tuyển chọn qua kiểm duyệt của pháp y. Và bây giờ nếu muốn gặp cô là anh phải sống như một người bình thường đã. Ủa nhưng mà còn biết nhờ ai ngoài chị Niên đâu? Anh ta lạ cứ cố chấp mà không muốn thay đổi cái lối sống ấy.
- Diệc Nhiên mấy bữa nay đi đâu?
- Cậu hỏi cô Dương ấy hả?
- Ừm!
- Chắc ở phòng diễn tập lồng tiếng phim nước ngoài hoặc phòng trà thôi. À mà này! Không lẽ cậu muốn gọi cô ấy lên đây sao? Ok tôi gọi liền.- Cung Húc cầm điện thoại lên bấm số của Diệc Nhiên, nhưng Lục tổng đã nhanh tay chộp lấy điện thoại và nhìn số của cô. Quả nhiên là thiên tài, điến số điện thoại anh nhìn qua một cái cũng đã nhớ hết.
- Cút ra đi!- Lục Lăng Sở xua tay.- Gọi hỏi coi cô ấy ở đâu.
Anh ngồi phịch xuống ghế lót lông, cứ thế chờ đợi. Sau vài giây nói chuyện, Cung Húc quay lại thông báo tình hình.
- Cô ấy ở tầng 32, phòng soạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723955/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.