Những mẩn đỏ tấy trên tay của Lục Lăng Sở bắt đầu nhiều hơn trước. Anh đang nằm trong căn phòng nhà mình dành riêng cho việc điều trị bệnh. Bác Sĩ Quan bước vào cầm theo kết quả trên tay và thông báo:
- Bệnh dị ứng của anh đã nặng hơn trước rất nhiều và nếu không điều trị, sau 4 năm có thể gây nên hậu quả nghiêm trọng không biết trước.
Lăng Sở đã mắc phải căn bệnh này đến 6 năm và chính vì thế mà anh có bệnh sạch sẽ. Bản thân ngoài da rất hiếm tiếp xúc với máu. Cậu nhóc hôm qua đã khiến anh bất tỉnh ví anh vô tình chạm vào máu của cậu ấy. Và
đơn giản rằng, anh có thể nhìn máu nhưng một khi chạm vào máu, anh bất giác lại bị váng đầu và bất tỉnh ngay tắp lự. Chắc hẳn phần lớn là từ vấn đề tâm lí mà gây nên. Nhưng anh không thể nhớ hêt nổi và mỗi đêm như vậy đều tự khắc mơ về một sự việc gì đó kinh hoàng vô cùng.
- Làm sao để chữa khỏi?
- Theo tôi là cậu phải tìm một người mà cậu không có cảm giác đề phòng, thấy có sự thiện cảm và đặc biệt cho cậu sự quen thuộc là được. Chỉ cần người đó ở bên giúp cậu thích nghi với cuộc sống như một người thường thì cậu sẽ nhanh khỏi bệnh chỉ trong 2 năm.
- Vậy thôi sao?
- Ừm! Tin tôi đi! Cậu cứ thử mà xem!
Người ta cũng đoán được cậu nghĩ tới ai rồi. Hẳn là Diệc Nhiên chứ không ai khác. Nhưng việc để cô tới nhà anh ở dường như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723950/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.