Diệc Nhiên rón rén từng bước dò xuống lầu dưới. Cô thở phào vì không có ai trong phònga khách mà chỉ có một con robot dọn dẹp." Anh ta không có ở đây, may quá, mình trốn khỏi đây lẹ thôi!!!"
- Em muốn đi đâu?
Cô quay lại, khuôn mặt của Lăng Sở lù lù ngay đó,ánh lên một thứ khí chất ma mị đến rụng rời tay chân.
- Aaahhh!!! Anh tính hù người hả!!?
- Tôi đang hỏi em muốn đi đâu!!?
- Tôi...Tôi về...haha..tôi về thôi...
- Ăn sáng đi đã, rồi về!- Anh kéo tay cô vào phòng ăn.
- Anh biết nấu ăn sao?
- Ừm, lần đầu tiên thấy đàn ông như tôi biết nấu ăn à? Thử dùng bữa xem? Có ngon không?
Trên bàn bày ra những món ăn sáng kiểu tây rất đẹp mắt. Diệc Nhiên cắn một miếng bánh bông lan nhỏ, một cảm giác ngọt dịu tan vào trong miệng nhưnng không hề thấy ngán.
- Aaaahhh!!!! Ngon quá vậy!!!?
- Ừm! Em thích là được.
- Cảm ơn!!!- Cô cắn thêm một miếng và nhấp môi cốc sữa bò trên tay. Bờ môi mềm mại của cô như phát ra một tia lấp lánh hấp dẫn đến lạ. Lục Lăng Sở đứng lặng hồi lâu truóc mĩ nữ. Anh cảm thấy trống ngực mạnh dần hơn thường...
- Cô...
- Hửm?
Anh cúi gần người xuống mặt cô, dáng vẻ như bắt đầu muốn xâm chiếm cô. Diệc Nhiên lặng im, cảm giác như trái tim họ mỗi lúc đều đặn theo nhịp thở đê mê. Mặt hai người đỏ dần, đỏ dần, gần sát vào nhau hơn và...
" CẠCH, RÈEEEE"- Tiếng của con robot dọn dẹp đâm vào chân bàn ăn. Hai người họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723947/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.