Tối hôm đó, Diệc Nhiên đã không ngủ nổi. Hình ảnh của Lăng Sở liên tục quẫn trí cô khiến cô lúng túng, bối rối.
- Này Nhiên Nhiên! Cậu sao vậy!!? Mặt đỏ như trái cả thế!!?- Từ Dao mang một ly matcha tới gần nệm của cô.- Có chuyện gì!?, ai bắt nạt? Bản tiển thư sẽ cho hắn biết tay!!?
Diệc Nhiên rưng rưng nước mắt, cô ôm chầm lấy Từ Dao khóc oa oa như một đứa trẻ lên 4.
- Có chuyện gì nói đi!!!
- Hu hu hu!!! Từ Dao...
- Làm sao..!?
- Nụ hôn đầu của tớ....
- Cái gì!!!? Tên lưu manh nào dám đụng tới bảo bối của ta!!! Tên khốn khiếp!! Hắn là ai!!? Tớ sẽ đi dạy dỗ hắn ngay và luôn bây giờ!
- Là... là..
- AI!!? NÓI!!!
- Là...là...là Lục Lăng Sở!!!- Cô đỏ mặt trùm chăn.
- Cái gì!!? Lục tổng cướp nụ hôn đầu của cậu!!?
- Ừm...
- Thật không!!!? Ôi trời ơi!!!- Nét mặt tức giận cau có của Từ Dao bỗng dần chuyển thành nụ cười nham hiểm, háo sắc.
- Aaaaaa!!! Đẩy thuyền đẩy thuyền!!! Tử đằng bắt đầu nở haaaaa!!!
- Im đi Dao Dao!!! Cậu đúng là y hệt cái tên Cung Húc kia!! Lúc nào cũng Tử đằng nở với đẩy thuyền các loại! Thấy phát ớn ra!- Diệc Nhiên giận đùng đùng, cô xù lên như một cục bông.Từ Dao thấy thế đành mềm lòng, cô nhào vào đống chăn với bạn thân mà năn nỉ :
- Hoy mà! Cho tui xin lỗi nhe!!! Đừng giận mà!!! Nghe này! Kệ hắn đi! Hắn đâu mang lại vui vẻ gì cho cậu? Cái mang lại vui vẻ cho cậu là sự thành công với tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723933/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.