Đại tiểu thư, bữa trưa đã xong rồi ạ, mời cô...
-Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn dì Trương.
Người con gái ấy đã về Dương gia được ba tháng nay và giờ cô đang hưởng một cuộc sống an nhàn bên gia đình mới. Cái tên mới kêu làm sao, cô ấy chính là Dương Diệc Nhiên. Một cuộc sống đáng mong chờ đang đợi cô ở đó, ngay trong căn hầm có tiếng kêu gào thét lác đau đớn của một thanh niên trẻ tuổi. Tiếng gào vô vọng dày xé tâm can lòng người khiến ta như muốn xé nát căn hầm ấy ra thành trăm mảnh... Nó kích thích cái sự tò mò của lương tri...
Mụ giúp việc béo ú một tay cầm chiếc chìa khóa bạc, một tay cầm một bát cơm có vài vết nứt, trong đó không có tới quá nửa bát. Bà mở của căn hầm phía sau vườn, ánh sáng lập lòe của đèn điện hắt vào... Phía góc tường tời tàn và tăm tối hiện lên một cái bóng đen thù lù như người sói. Người ta có thể tưởng như một cơn âc mộng, nó đang run, dù là trời mùa hè. Cái run rẩy ấy khiến cho căn hầm lạnh lẽo hơn bao giờ hết, thật ảm đạm...
- Này! - Mụ ta dằn mạnh cái bát xuống nền đất- Cút ra mà liếm hết sạch đi!
Cái bóng vẫn run rẩy trong im lặng.Mụ béo tức muốn xì khói:
-Mày muốn chết phải không thằng ranh hoang !!?
Cái bóng đang run rẩy ấy bỗng đột nhiên ngừng run lại. Nó chậm rãi từ từ bò ra tiến tới phía có tia sáng hắt vào, hóa ra là một chàng trai! (Bạn sẽ không khỏi ngỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723925/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.