Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi sâu sắc, nắm chặt lấy tay tôi, toát lên một vẻ kiên quyết không buông tha.
Ba năm đã trôi qua, cuối cùng tôi cũng có đủ can đảm lấy ra tờ báo cáo lưu trong điện thoại, đưa đến trước mặt anh.
Tôi còn nhớ lúc mới phát hiện mình mang thai, ngoài sự vui mừng và bất ngờ, phần nhiều là cảm thấy sợ hãi.
Tôi không chắc anh có muốn hay không, nên tôi chỉ đành làm ra vẻ thăm dò anh.
Lúc ấy anh mắt anh trở nên lạnh lùng, như cười như không: “Đừng vì muốn kết hôn mà học những trò đó.”
Không có bất kỳ sự do dự nào, tôi đã đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất, một mình tôi không danh không phận ở bên cạnh anh là đủ rồi, không cần phải liên lụy đến đứa trẻ vô tội.
Ngón tay của Lương Tự Bạch liên tục chạm vào bức ảnh, ánh mắt nhìn chăm chú, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Tôi chất chồng những nỗi thất vọng suốt nhiều năm qua trước mặt anh, mong anh cho tôi một lối thoát.
“Nhất định phải rời đi sao?” Anh không còn cố chấp nữa, đối với Lương Tự Bạch mà nói, việc hạ mình đến mức này đã là hiếm hoi rồi.
Chỉ là vẫn còn không cam lòng, cố gắng cứu vãn: “Chúng ta vẫn có thể có con.”
Tôi lắc đầu, kiên quyết: “Không thể.”
Từ đó về sau, núi cao biển rộng, mỗi người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nha/3623824/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.