“Liên quan gì đến anh?” Tôi lạnh lùng quay mặt đi.
Tần Vân Tranh đứng dậy: “Tự Bạch, tôi biết hai người đã cắt đứt, chuyện này không liên quan đến anh, tôi sẽ không trách anh, nhưng tôi khuyên anh đừng nên xen vào.”
Lương Tự Bạch chặn họng anh ta: “Cho dù anh có làm gì tôi, tôi cũng sẽ không nói thêm lời nào, nhưng cô ấy thì không được.”
17.
Xe chạy ra khỏi đường hầm, Lương Tự Bạch hạ cửa sổ xe xuống: “Chuyện này dừng lại ở đây thôi, cho dù em muốn báo thù, kết quả này cũng đủ cho anh ta ăn một vố rồi.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt vẫn còn đau âm ỉ, lười mở miệng.
Một bàn tay vươn tới, cứng rắn xoay mặt tôi lại: “Chuyện của người ta, em tốn nhiều sức lực xen vào làm gì? Em thấy có đáng không?”
Tôi đã không còn gì để mất, cũng chẳng thèm để ý đến lời nói châm chọc của anh: “Ít quản em đi.”
Anh chẳng vui vẻ gì: “Thế thì sao? Em còn muốn tìm anh ta đánh nhau à?”
“Cá mè một lứa.”
“Được rồi, đến cả anh em cũng chửi luôn rồi.”
“Chỉ nói anh, còn em thì sao?”
Anh cũng chẳng ngẩng đầu lên, bắt đầu kể lể chuyện cũ: “Lúc đầu em lao vào anh, chẳng lẽ là vì tình yêu hão huyền?”
Dĩ nhiên anh biết tất cả, biết tham vọng, ý đồ và sự nịnh bợ của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nha/3623822/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.