Tôi dựa vào cửa, khoanh tay cười khẽ: “Tôi còn không biết mình lại nghĩ như vậy cơ đấy?”
Hai người đang trang điểm nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, bị người ta bắt gặp khi nói xấu sau lưng, sắc mặt bọn họ trở nên khó coi, đành thì thầm nói lời xin lỗi.
Thật nực cười, bọn họ đang sợ tôi.
Nhưng trong lòng tất cả đều hiểu rõ, bọn họ vốn đâu có sợ tôi, là sợ Lương Tự Bạch mà thôi.
Từ lúc tôi làm công việc phát tờ rơi cho đến khi vào được Quốc tế Thuỵ Ninh, mười năm qua, Lương Tự Bạch luôn là cái tên tôi không thể tránh khỏi.
Chưa bao giờ anh cố ý che giấu, ai cũng biết tôi quen Lương Tự Bạch từ năm mười tám tuổi, hai mươi tuổi đã ở bên cạnh anh.
Nếu nói Lương Tự Bạch có một khu vườn, thì tôi chính là người thợ thủ công của anh, dùng tất cả lòng kiên nhẫn để điêu khắc nên tác phẩm hoàn hảo nhất.
2.
Mưa đêm hè thật ngột ngạt, như một tấm lưới dày đặc bao trùm khiến người ta khó thở.
Đến khi cảm nhận được cơn bỏng rát do tàn thuốc rơi lên cánh tay, tôi mới chậm rãi hít một hơi thật sâu, khói thuốc lượn lờ trước tầm mắt, tôi đang nghĩ gì vậy?
Phải rồi, tôi đang nghĩ về năm hai mươi bảy tuổi, về màn “cầu hôn” bị đăng tải trên các trang mạng truyền thông, trở thành trò cười cho thiên hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nha/3623804/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.