Một khoản vay có người đảm bảo?
Con số lớn đến 300 triệu?
Ninh Chiết nghe vậy, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Tôn gia không phải sắp sứt đầu mẻ trán để giữ gia sản hay sao?
Cha con nhà đó muốn vay 300 triệu để làm gì?
Muốn cứng chọi cứng với Đường gia? Không phải bị ngu chứ?
Với sức lực như gà bệnh của Tôn gia, đừng nói cho vay ba trăm triệu, cho dù có vay ba tỷ cũng không làm được gì Đường gia ấy chứ!
Sau lưng Đường gia có Tân gia ủng hộ!
Nghĩ tới đây, Ninh Chiết vội vàng nói với Tô Minh Thành: "Chú Tô, chuyện này không đúng đâu!"
Tô Lan Nhược nhíu mày, chen ngang giành hỏi trước: "Cái gì không đúng? Chỗ nào không đúng?”
Ninh Chiết nhíu mày nói: "Tôi nghe được thông tin là Đường gia tuyên bố muốn làm cho Tôn gia phá sản, Tôn gia lúc này tìm Tô gia để bảo lãnh vay ngân hàng, chỉ sợ là có ý đồ xấu đấy!”
“Tôi thấy cậu mới không có ý tốt!”
Triệu Thục Viện nhịn không được nữa, nổi giận đùng đùng nói: "Hôm qua cậu gài bẫy hãm hại Vân Thạch, giờ lại ở đây châm ngòi thổi gió lại còn vu khống cha con người ta. Cậu có phải là vẫn còn tơ tưởng Lan Nhược nên mới không muốn nó ở cùng một chỗ với Vân Thạch hay không?”
Triệu Thục Viện nổi giận.
Bà ta đã nhận định Tôn Vân Thạch này là con rể của Tô gia rồi!
Ninh Chiết và con gái đang chờ nhận giấy chứng nhận ly hôn vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-mon-thieu-chu/3433319/chuong-143.html