Đưa mắt nhìn đám người Từ Chí Minh rời đi, hai mẹ con Tô Lan Nhược và Triệu Thục Viện nhất thời đen mặt trừng Ninh Chiết:
“Ai cho cậu giả mạo Vân Thạch?”
Triệu Thục Viện căm tức nhìn Ninh Chiết: "Cậu đúng là tiểu nhân đê tiện vô sỉ, có phải muốn hại Vân Thạch hay không?
Ninh Chiết hé miệng, vẻ mặt tươi cười nói: "Hại á? Tôi đây vốn nghĩ Tôn thiếu ở Giang Châu mặt mũi nhất định rất lớn? Tôi báo tên hẳn là do tôi nghĩ nếu nghe
tên anh ta thì bọn họ sẽ sợ không dám gây phiền toái nữa ấy chứ.”
Triệu Thục Viện hừ lạnh một tiếng, lại hướng Tô Minh Thành nói: "Xem đi, cái loại phế vật như cậu ta, cũng xứng với Lan Nhược?”
“Được rồi, bà bớt nói vài câu đi.”
'Tô Minh Thành mặt lộ vẻ xấu hổ: "Nếu không có Ninh Chiết hỗ trợ, bà ít nhất phải ăn hai cái tát nữa đấy, bây giờ bà còn gây sự.”
Tuy rằng Tô Minh Thành cũng cảm thấy Ninh Chiết giả mạo Tôn Vân Thạch là không đúng, nhưng dù sao Ninh Chiết mới bảo vệ vợ mình, ông cũng không tiện nói thêm gì.
'Tô Minh Nghĩa trêu tức nói: "Chị dâu, Ninh Chiết mới giúp chị đấy, trở mặt không nhận người nhanh quá đấy chị, làm người sao có thể vong ân bội nghĩa đến vậy?”
Lý Lan phụ họa nói: "Nếu không có Ninh Chiết, chị hôm nay không chừng sẽ bị mấy người đó đánh thành đầu heo!"
“Tôi cần sự hỗ trợ của thằng đó hả?”
Triệu Thục Viện không cảm kích, vẻ mặt khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-mon-thieu-chu/3428206/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.