"Còn biết Cửu Long Ly Hỏa châm?" Mã Lương Xuân hơi giương mắt: “Sư đệ, không phải tên lừa đảo này biết Cửu Long Ly Hóa châm từ chỗ cậu đó chứ? Hay là hai người vốn cùng một bọn?"
Lời này của Mã Lương Xuân không thể nói là không độc.
Chỉ một câu nói đó cũng đủ để Hạ Cảnh Thái hoài nghĩ Bồ Vấn Kinh.
Quả nhiên, nghe ông ta nói vậy thì trên mặt Hạ Cảnh Thái lập tức lộ ra vẻ suy tư.
Nhưng Bồ Vấn Kinh không phủ nhận mà chỉ mỉm cười nói: "Tôi và cậu Ninh đúng là một bọn! Nể mặt sư phụ đã khuất nên tôi nhắc nhở anh một câu, cậu Ninh đã nói Cửu Long Ly Hỏa châm không được thì tốt nhất anh đừng thử! Xảy ra chuyện thì anh gánh không nổi!"
Trước khi Hạ Cảnh Thái về hưu chính là viện trưởng học viện cán bộ Giang Châu.
Phía Giang Châu thì không nói.
Trong tỉnh có mấy người đảm nhiệm chức vị quan trọng đều là học sinh ngày xưa của ông.
Hạ Cảnh Thái lại rất cưng chiều yêu thương cô cháu gái này hết mực.
Nếu Mã Lương Xuân trị liệu làm tăng thêm bệnh tình của Hạ Thi Dao thì Mã Lương Xuân nhất định không thể gánh chịu nổi lửa giận của Hạ Cảnh Thái.
'Đừng đứng đó quấy rầy tôi!" Mã Lương Xuân hừ lạnh mà nói: "Được hay không trong lòng tôi có tính toán! Tôi mượn tên lừa đảo này nói sao, cậu giỏi thì chữa đi, đừng có lãi nhải!
"Tôi không làm được!" Bồ Vấn Kinh dứt khoát thừa nhận.
"Vậy thì ngậm miệng!" Mã Lương Xuân quát chói tai một tiếng, lại tiếp tục châm cứu.
Nhìn hành động của Mã Lương Xuân, Ninh Chiết không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong ký ức của anh thì hình như cũng có người dùng Cửu Long Ly Hỏa châm để trị liệu bệnh này, nhưng kết quả lại làm tăng thêm bệnh tình.
Rất nhanh, chín cây châm bạc đều được đâm vào huyệt vị tương ứng.
Mặc dù như thế, Mã Lương Xuân vẫn không dừng lại.
Chỉ thấy Mã Lương Xuân không ngừng khẩy chín cây ngân châm.
Lúc thì nhúc nhích, lúc thì xoay tròn.
"Mặt của tôi... Đau quá!" Theo động tác của Mã Lương Xuân, mặt Hạ Thi Dao bắt đầu đau rát, dù cô liều mạng chịu đựng thì vẫn không kiềm được phát ra tiếng kêu đau.
Trái tim Hạ Cảnh Thái co thắt lại, vội vàng hỏi thăm: "Mã thần y, đây là chuyện gì?”
"Hạ viện trưởng không cần phải lo lẳng” Mã Lương Xuân tự tin cười một tiếng, lại nói với Hạ Thi Dao: "Hạ tiểu thư cố chịu một chút, hiện tại tôi đang ép độc tố trong cơ thể cô ra ngoài, chờ hết đau thì cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều."
Mã Lương Xuân ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay cũng không dừng lại
Nhìn động tác thành thạo của Mã Lương Xuân, Hạ Cảnh Thái hơi yên lòng một chút.
Hiện tại Hạ Thi Dao không làm được gì nên chỉ có thể cần chặt răng không để mình phát ra tiếng kêu thảm.
Nhưng chỉ nhìn thân thể không ngừng run rẩy của cô cũng đoán được bây giờ cô đang phải chịu nổi đau như thế nào.
"A...." Cuối cùng Hạ Thi Dao không chịu nổi nữa mà phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cối lòng.
Cùng lúc đó, bên má trái bóng loáng của cô cũng bắt đầu giật giật.
Ngay sau đó, từng điểm đỏ cấp tốc xuất hiện rồi nhanh chóng phồng lên.
Phát giác không đúng, Mã Lương Xuân vội vàng luống cuống tay chân rút hết chín cây châm ra, trên trán lập tức ứa đầy mồ hôi.
Nhưng dù rút châm ra thì cũng đã trễ.
Chỉ trong một phút mà má trái của Hạ Thi Dao đã xuất hiện không ít cục mủ nho nhỏ, chúng còn đang tiếp tục to ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Những cục mủ đó phình ra đến mức độ vỡ tan chỉ là vấn đề thời gian.
Hạ Thi Dao không ngừng kêu thảm, còn muốn đưa tay lên cào mặt mình
"Thi Dao!” Hạ Cảnh Thái hốt hoảng quát to một tiếng, lập tức bắt lấy đôi tay muốn cào mặt của Hạ Thi Dao rồi phân nộ nhìn về phía Mã Lương Xuân, nghiến răng nghiến lợi gào thét: "Ông làm dịu triệu chứng cho cháu gái tôi như thế sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]