Đợi mãi mà không thấy Tô Lan Nhược nghe điện. thoại, Ninh Chiết đang định cúp máy, nhưng cuộc gọi đột nhiên lại được kết nối.
“Khi nào cô về công ty vậy?”
Tôi từ chức nên cần người ký tên, nhưng trong công ty không có ai dám ký hết, cô ký thì mới có tác. dụng!
Ninh Chiết vừa nói vừa dụi đôi mắt sưng tấy.
Sau khi làm ca suốt đêm, anh thậm chí còn không ngủ được.
Bây giờ anh chỉ muốn từ chức càng sớm càng tốt.
'Để khỏi phải tự nuôi mình, coi như được họ khen thưởng!
Nếu Tô Lan Nhược muốn ly hôn thì cùng nhau ly. hôn thôi.
"Lan Nhược phải đi cùng tôi... đi xem một mảnh đất tại nhà máy hóa chất bỏ hoang ở ngoại ô phía Bắc, anh... anh đến đây trước đi rồi nói tiếp” Một giọng nữ: vang lên từ trong điện thoại, nhưng đó không phải là giọng nói của Tô Lan Nhược.
"Cô là ai? Tô Lan Nhược đâu?” Ninh Chiết nghe. được có gì không đúng, cau mày hỏi.
"Tôi là... Trần Hân Di” Trần Hân Di ấp úng trả lời "Lan Nhược đi tìm chỗ đi vệ sinh, điện thoại của cô ấy rơi ở trong xe của tôi rồi”
" Ừ." Ninh Chiết biết Trần Tân Di là bạn thân của Tô Lan Nhược, cho nên cũng không có suy nghĩ nhiều, lại hỏi: "Vừa rồi cô bảo tôi đến đâu tìm hai người đấy?"
Trần Hân Di trả lời: "Nhà máy hóa chất bị bỏ hoang ở ngoại ô phía bắc, tôi sẽ nhờ Lan Nhược gửi vị trí cho anh nhé."
"Được!"
Ninh Chiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-mon-thieu-chu/3419396/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.