Nhìn thi thể của bọn Mạc Phàm, huyết quang trong mắt Vương Đằng đột nhiên càng dữ dội hơn, ý nghĩ khát máu trong đầu càng mãnh liệt hơn, cả người khô nóng, máu trong người như bốc cháy, hưng phấn và sảng khoái khó tả.
Mắt hắn lóe lên huyết quang nguy hiểm, tần suất lấp lóe càng ngày càng cao, huyết quang càng ngày càng sáng, ý nghĩ khát máu gần như sắp nuốt chửng toàn bộ linh hồn hắn.
“Giết...”
Trong đầu Vương Đằng dường như có vô số ma âm vang lên, tác động tới tinh thần của hắn, thúc giục hắn đi giết sạch tất cả người của Mạc gia.
“Ngậm miệng!”
Vương Đằng đột nhiên gầm khẽ một tiếng, hai tay ôm đầu, huyết quang trong mắt tối dần.
Trán hắn rịn mồ hôi lấm tấm, hắn há miệng thở dốc, sắc mặt không rõ bưồn vui.
“Sư tôn từng nói máu của hung thú Thái Cổ đã được tế luyện, loại bỏ phần lớn sát khí, vậy mà không ngờ sức ảnh hưởng của nó vẫn mạnh như vậy...
Ánh mắt Vương Đằng sáng lấp lóe, đây chính là di chứng của việc dùng ao máu tôi thể.
Hắn dùng máu của hung thú Thái Cổ pha loãng trong ao máu để tôi rèn bản thân, hấp thụ hết sức mạnh của ao máu, kéo theo sát khí mà hung thú lưu lại cũng bị hẳn hấp thụ vào trong cơ thể.
Hiện tại, tu vi của hắn thấp, thứ sát khí này sẽ ảnh hưởng tới tâm tính của hắn, phải chờ tu vi của hắn đạt tới một cảnh giới nhất định thì mới có thể dần dần tiêu trừ ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-mon-thieu-chu/3419382/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.