Khóe miệng các cô gái co giật, không hiểu tại sao em trai lại cố chấp với mấy. món đầu mỡ như vậy.
Các cô thực sự muốn cạy đầu em trai mình ra, xem thử xem trong cái đầu nhỏ của cậu rốt cuộc chứa thứ gì.
“Không được, bỏ đi, vẫn nên để chị chọn thì hơn.” Vương Tư Kỳ lập tức cắt đứt suy nghĩ muốn ăn gà rán của em trai.
Cả đám người đi ra khỏi trung tâm thương mại, bỏ tất cả quần áo mua được vào cốp xe.
“Chị, bây giờ chúng ta đi ăn cơm sao?”
Tiểu Kha nhảy cẵng lên, nóng lòng muốn ăn một bữa thịnh soạn.
Vương Doanh Doanh nhe răng cười, bảo cậu bây giờ sẽ xuất phát.
Ngồi bên trong xe, hai chiếc Roll-Royce lao vút ra khỏi quảng trường. Tiểu Kha vui vẻ dựa vào bên cửa sổ xe, liếc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa. Lát sau, cậu quay đầu nhìn Vương Văn Nhã.
“Chị, chị muốn cùng em tu hành sao?”
Một tiếng nói non nớt vang lên, khiến cho đôi mắt đẹp của các cô gái trong xe đều rung động.
Vương Tư Kỳ khẽ gật đầu, hỏi câu hỏi đã cất giấu trong lòng từ rất lâu.
“Em trai, tu hành mà em nói... là có thể dần dần trở thành thần tiên chân chính sao?”
Vương Lạc Lạc cũng nghiêng đầu qua hỏi.
“Trên đời này căn bản không có thần tiên, nếu có thì nhất định sẽ bị đưa tin lên, không thể nào lại không có một chút ghi chép gì được.”
Cậu xoa chóp mũi như có điều suy nghĩ, sau đó nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-may-tu-tien/3716150/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.