“Tứ đệ, cha bảo cậu ngày kia theo tôi về Kinh Đô.”
“Chỉ cần hai ngày này hầu hạ tôi cho tốt, tôi có thể miễn cưỡng cầu tình thay cho cậu.”
“Không chừng ông ấy vui vẻ rồi, nhà họ Vương ở Ma Đô các người có thể nhận tổ quy tông.”
“Mấy nha đầu kia cũng có thể sáp nhập lại vào gia phả.”
Nghe đến đây, đồng tử Vương Nhạc Hạo chợt co lại.
Kinh Đô nhà họ Vương từ trước đến nay xem trọng dòng dõi huyết thống còn hơn cả tính mạng, nếu không thì đã không đuổi ông ấy ra khỏi gia tộc.
Không ngờ rằng lần này ông ấy còn có thể quay trở lại nhà họ Vương.
Ông ấy thầm nhớ đến dáng người của cha.
Thuở nhỏ ông ấy rất được cha cưng chiều, sự thiên vị mà cha dành cho ông ấy nhiều hơn những người anh em khác rất nhiều.
Việc này sau này cũng khiến cho một số anh em có khúc mắc với ông ấy.
Năm đó khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương, cũng có anh em ruột thịt của ông ấy âm thầm đổ thêm dầu vào lửa...
Xem ra lần này nhất định là cha đã ra sức 'ém' nghị luận, mới có thể để mình quay trở lại Kinh Đô.
Lữ Thiến nhăn mặt, xoay người đi về phía ghế sopha.
Bà ta không hề chú ý tới, một con chó trắng nhỏ đang nằm bên cạnh ghế sô pha ngủ ngon lành.
Cạch cạch cạch... Tiếng bước chân loạt xoạt truyền tới, Tiểu Hắc vểnh tai ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt chó tròn xoe, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-may-tu-tien/3712840/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.