Tiểu Kha đưa ngón tay trắng mềm ra, chỉ vào ngực của bà ta.
“Nếu còn không lấy ra, có thể sẽ bị bệnh đấy.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, sắc mặt Lữ Thiến xám ngắt, cơ thể khế run lên.
Người khác có thể không rõ nguyên nhân, nhưng trong lòng bà ta vô cùng rõ ràng.
Mấy năm nay da của bà ta càng ngày càng kém, chồng bà ta cũng hoàn toàn phớt lờ bà ta, thậm chí còn liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác.
Vì vậy bà ta mấy lần lén chạy đi thẩm mỹ.
Đặc biệt là vùng ngực, vì để cho ngực trông càng đầy đặn, bà ta còn đặc biệt thêm cả túi độn ngực vào...
Vậy mà bây giờ lại bị một đứa con nít âm thầm vạch trần, khiến bà ta xấu hổ muốn chết.
“Nhãi ranh, mày còn dám mắng tao, quả nhiên là di truyền từ dòng máu tiện nhân của mẹ mày.”
Vừa dứt lời, cả phòng khách lập tức chìm vào im lặng.
Vương Anh trầm mặt bước lên phía trước, khí thế như dời non lấp biển. Chát!
Một tiếng tát giòn giã vang lên, đánh cho Lữ Thiến ù cả tai.
“Bà chẳng qua chỉ là người nhà họ Vương ở Kinh Đô, chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả.”
“Nếu còn nói bậy lần nữa, thì kết cục của bà sẽ rất thảm đấy.”
Vương Nhạc Hạo chép miệng, muốn trách mắng con gái, nhưng lại không nói ra lời.
Trong lòng ông ấy đột nhiên cảm thấy sảng khoái.
Nếu không phải từ nhỏ cha đã dạy đã là người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-may-tu-tien/3712838/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.