Tiểu Kha ôm chị Tư ra khỏi cửa thôn, cuối cùng cũng được nhìn thấy trời xanh mây trắng, núi xanh và cây xanh.
'Vương Văn Nhã khẽ kêu lên, vùng vẫy đứng dậy khỏi vòng tay của Tiểu Kha. “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Tiểu Kha quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của chị Tư.
Không biết vì sao, đôi má chị ấy đỏ rực như hoa hồng nở rộ đầy quyến rũ, xinh đẹp động lòng người.
“Chị Tư, em là Tiểu Kha.”
“Chị không nhận ra em sao?”
Tiểu Kha tủi thân trề môi, đáy mắt đầy buồn bã. Trong lòng cậu thầm suy đoán.
“Chắc chắn chị Tư bị mất trí nhớ, nếu không sao có thể không nhận ra mình chứ?
Nghe vậy, Vương Văn Nhã nhíu mày lạnh lùng quát.
“Em trai tôi sao có thể lớn như thế này, anh là ai?”
“Anh có liên quan gì với tổ chức áo đen?”
Cơ thể Tiểu Kha run lên, sau đó cậu cúi đầu quét toàn thân từ trên xuống. Bấy giờ cậu mới sực nhớ ra.
Cậu vẫn còn đang thi triển thuật dịch dung!
Sau khi thả chị Tư xuống đất, cậu lập tức giải trừ thuật dịch dung.
Bùm!
Làn khói tan đi, Vương Văn Nhã không khỏi trừng to hai mắt.
Chàng trai khoác áo bào trắng đã biến mất, thay thế là một cậu bé hồng hào như được chạm ngọc.
Nho nhỏ, vô cùng đáng yêu!
Vương Văn Nhã ngây ngốc nhìn Tiểu Kha, cô ấy kinh ngạc không thốt nên lời.
“Thật sự là em sao?”
Cô ấy nghi ngờ bước lên phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-may-tu-tien/3558557/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.