Chương trước
Chương sau
Vì thấy khó hiểu nên cậu đã mở miệng dò hỏi.

"Chị Vũ Hà, có chuyện gì vậy?”

Cô gái nhỏ cười ngọt ngào với cậu, lắc đầu nói.

"Chị và chị gái không hề câu được con cá nào cả."

"Chị đến đây để xem em câu cá như thế nào để học theo." Tiểu Kha ngượng ngùng cúi đầu xuống, thấp giọng lẩm bẩm. "Em có linh lực đấy, chị không học được đâu."

Buông cần câu xuống, cậu chạy đến nhìn giỏ cá của nhóm Hạ Thiên Ca để kiểm tra.

Trong cái giỏ của họ chỉ có vẻn vẹn một con cá nằm trong đó, khoảng chừng nửa cân.

Nho nhỏ, rất đáng yêu.

Tiểu Kha vẫn nhớ rằng, trước đó, Hạ Thiên Ca đã gửi lời chúc trong bữa tiệc sinh nhật của mình.

Ngay khi nghĩ đến điều này, cậu đã âm thầm quyết định phải trợ giúp nhóm Thiên Vũ.

Xoay người lại, Tiểu Kha chạy đến cái giỏ cá của mình và lấy ra một con cá lớn.

Dưới ánh mắt hết sức ngạc nhiên của mọi người, cậu bỏ con cá lớn vào trong cái giỏ của chị em nhà họ Hạ.

Đạo diễn Hoa tặc lưỡi, ông ta muốn lên tiếng ngăn cản.

Suy cho cùng, trong thể lệ của cuộc thi cũng không có chuyện tặng cá giữa các nhóm.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của Vương Tâm Như, ông ta đành phải nuốt lại lời nói xuống bụng.

Quên đi, người ta có bối cảnh. Không thể trêu vào.

Bạch Thiển Lam ngây người nhìn chằm chằm Vương Tiểu Kha, sau đó cô ta nở một nụ cười xấu xa.

"Em trai Tiểu Kha ~ ”

Bạch Thiển Lam vẫy vẫy tay với ủi thân phàn nàn nói.

"Em trai Tiểu Kha, chị gái này cũng không câu được cá." "Có thể đưa cho chị một con được không?"

Cố Tinh Hà vẫn luôn im lặng cũng phải nâng mắt lên nhìn, anh ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Bạch Thiển Lam.

Câu cá đều phải dựa vào năng lực của bản thân, tại sao cô ta lại không biết xấu hổ mà còn yêu cầu như vậy?

Suy nghĩ của những người khác đều giống nhau đến một cách đáng ngạc nhiên.

Tiểu Kha thắc mắc nhìn về phía hai người đó, sau đó cười hì hì trả lời. "Chị, chúng ta còn phải thi đấu đấy." "Tôi cũng không thể đưa cá cho chị đâu."

Bạch Tiểu Phi lắp bắp sửng sốt, không ngờ Vương Tiểu Kha lại trực tiếp từ chối chị gái của mình.

"Tại sao Vương Tiểu Kha lại keo kiệt như vậy chứ?” Mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng Bạch Thiển Lam vẫn cười nhạt nói.

"Vậy tại sao em Tiểu Kha lại đưa cá cho chị Hạ, tại sao không chịu đưa cho. chị vậy?”

"Chẳng lẽ là do không thích chị sao?"

Đó là một câu hỏi vô cùng xảo trá, bất kể cậu có trả lời như thế nào thì cũng không hay.

Nếu như phần hậu kỳ bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra một cuộc khẩu chiến giữa các fan hâm mộ.

Đôi mắt xinh đẹp của Vương Tâm Như càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, trong lòng cô ấy cũng đã hơi tức giận.

Sau khi suy nghĩ một chút, Tiểu Kha cười ngọt ngào giải thích với cô ta. "Chị Hạ đã từng giúp đỡ tôi."

"Hơn nữa cá là do tôi câu được, tôi muốn đưa cho ai mà chằng được, có đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.