Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Tử Mặc, cậu nhanh chóng lật trang sách.
“Cái đó, anh…. Anh Kha, anh có thể đọc hiểu thơ cổ sao?”
“Đương nhiên, tớ còn có thể nhớ được.”
Tiểu Kha bình tĩnh trả lời, khuôn mặt tròn trịa đầy vẻ nghiêm túc.
Đỗ Tử Mặc quả quyết nói.
“Anh khoác lác, chữ bên trong rất khó, huống chi anh còn lật nhanh như vậy, có thể nhớ được sao?”
Tiểu Kha hống hách đặt cuốn sách xuống trước mặt, tự tin nói.
“Cậu cứ tùy tiện chọn, nếu tớ không thuộc, tớ sẽ tặng ‘Tiểu Kha số một’ cho cậu.”
Mặc dù Đỗ Tử Mặc không hiểu ‘Tiểu Kha số 1’ là cái gì, nhưng cậu bé vẫn cầm sách lên cầm lên.
“Vậy anh hãy đọc…. ‘Tương tiến tửu’.”
Tiểu Kha mỉm cười tự tin, hắng giọng và bắt đầu ngâm nga.
“Người không thấy, nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống. Chảy ra đến biển không quay trở lại nữa.…”
Âm thanh ngâm nga vang vọng trong phòng học, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh.
Đôi mắt của bọn trẻ mở to, đứa nào đứa nấy đều khϊếp sợ.
Một ý nghĩ chung hiện lên trong đầu mọi người.
Chẳng lẽ Vương Tiểu Kha là thiên tài, cái gì cũng biết?
“Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng. Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại.”
Giáo viên Ngữ Văn đẩy cửa đi vào, cũng chú ý tới Vương Tiểu Kha đang ngâm thơ cổ.
“Xưa nay các bậc thánh hiền đều không còn tiếng tăm. Chỉ có kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-may-tu-tien/3457093/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.