Bốn chị em, một người là nữ hoàng điện ảnh và truyền hình, một người là nghệ sĩ dương cầm quốc bảo, một người là tổng giám đốc lạnh lùng, một người là…
Cuộc sống thế này có thể trực tiếp nằm thẳng rồi!
Hai người thu hồi ánh mắt, thực sự không thể tưởng tượng nổi làm sao cậu có thể làm bạn với con trai họ.
Tầng bốn, Vương Nhạc Hạo mỉm cười vuốt đầu chó.
Ông đã duy trì hành động này trong nửa giờ.
Tiểu Hắc: Có thể đừng cười với tôi nữa được không, đáng sợ quá!
Trần Tuệ mỉm cười nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, không khỏi dùng điện thoại di động chụp ảnh.
"Ông xã, em chụp ảnh bằng điện thoại này không zoom được."
Nghe vậy, Vương Nhạc Hạo lấy từ trong túi ra chiếc Huawei Mate 60 đưa cho bà.
Trần Tuệ liên tiếp chụp vài bức ảnh, vẻ huy hoàng ngắn ngủi bị đóng băng trong những bức ảnh. Kẽo kẹt.
Cánh cửa phòng được mở ra, bốn bóng dáng xinh đẹp bước vào phòng.
Trần Tuệ vừa cất điện thoại di động, hai cô con gái liền chạy tới ôm lấy bà.
"Ha ha, cuối cùng con gái ngoan cũng chịu về nhà nhìn mẹ rồi à?"
Vương Tâm Như lè lưỡi tinh nghịch.
Cô ấy quay đầu nhìn Vương Nhạc Hạo đã lâu không gặp, trong lòng có chút chua xót.
Lần gần đây nhất được đoàn tụ với cha mẹ là cách đây hai năm.
Kể từ khi em trai mất tích, các cô con gái của nhà họ Vương đều đi theo con đường riêng, còn mẹ thì theo cha lên Bắc Cảnh…
"Cha!"
Vương Tâm Như chậm rãi đi về phía cha, trên đường có cảm giác như vừa giẫm phải một tấm thảm.
Gâu!
Một tiếng sủa lớn làm cô ấy sợ tái mặt.
Ngay cả Vương Nhạc Nhạc cũng rùng mình.
Tiểu Hắc rút đuôi giày của Vương Tâm Như ra, nhe răng trợn mắt với cô ấy. "A! Con chó lớn…"
Vương Tâm Như nhảy lùi về phía chị em mình hai bước, kinh hãi nhìn con chó trắng to lớn.
"Nó… nó muốn cắn em."
Tiểu Hắc: Cô có lịch sự không?
Tiểu Kha kéo tay áo cô ấy nói.
"Tiểu Hắc không cắn người đâu, nó rất ngoan."
Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã cũng phụ hoạ.
Sau một hồi giải thích, cô ấy mới biết con chó trắng to lớn là do em trai mang về.
Vương Tâm Như không nói nên lời.
Tại sao con chó trắng to lớn này lại tên là Tiểu Hắc, trực tiếp gọi nó là Đại Bạch cũng được mà, thiên phú đặt tên này là kế thừa từ ai đây?
"Chắc đói rồi nhỉ. Chị sẽ sai người chuẩn bị phòng. Chúng ta ăn cơm trước đi."
Vương Tâm Như rất chu đáo, gia đình đoàn tụ bên bàn ăn tối sau một thời gian dài không gặp.
Tiểu Kha ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chóp chép. Những người còn lại trò chuyện với nhau, kể lại trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này.
Bầu trời đêm ở Ma Đô rực sáng bởi pháo hoa, chương trình sẽ kéo dài suốt đêm.
Đội ngũ truyền thông bên cạnh sân khấu đã sớm đăng một bài viết nóng hổi trên Weibo…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]