Chương trước
Chương sau


"Là... rốt cuộc là ai? Đừng giả thần giả quỷ nữa! Ra đây!"

Tên áo đen cuối cùng run rẩy khiếp sợ, họ còn chưa kịp nhìn thấy kẻ địch đã bị g iết chết.

Tiếng kiếm lại vang lên, tên cuối cùng cũng nằm dài trên sàn.

Trong đêm đen, Kim Ô khẽ run run, dường như rất phấn khích.

Ở bên ngoài biệt thự.

Tên áo choàng đen đã đánh bất tỉnh hai người, đang chuẩn bị hạ sát thủ.

Tiểu Kha trực tiếp gọi anh ta dừng lại.

Tên áo choàng đen theo tiếng nói nhìn lại, lập tức vô cùng ngạc nhiên.

Tại sao mục tiêu không chết, năm tên vô dụng kia có chuyện gì vậy?

Tiểu Kha mở miệng hỏi:

"Võ giả mà ông nói là gì? Ông là ai?"

Tên áo choàng đen cười nhăn nhở dưới mặt nạ:

"Những kẻ sắp chết, không cần biết nhiều như vậy!"

Nói rồi, hắn xông thẳng về phía Tiểu Kha, như một con sói hoang hung tợn.

Tiểu Kha giơ ngón tay lên, điểm ra phía trước.


Một luồng sáng trắng trực tiếp xuyên qua vai của tên áo choàng đen.

Theo tiếng kêu thảm thiết của tên áo choàng đen vang lên, Tiểu Kha lại chỉ ra vài điểm.

Cậu trực tiếp phế bỏ tứ chi của tên áo choàng đen.

"Nói cho tôi biết."

Tiểu Kha hung hăng đe dọa tên áo choàng đen.

Lúc này, tên áo choàng đen chỉ có thể quỳ dưới đất, tứchi đã không còn tự khống chế được.

Trong lòng hắn dâng lên sóng to gió lớn cuồn cuộn, sắc mặt tái mét.

"Mày... mày làm sao có thể!"

Hắn cuồng loạn gầm thét.

"Mày chỉ là một đứa trẻ làm sao có được thủ đoạn của một võ đạo tông sư! Giả dối, nhất định là giả dối! Ha ha..."

Dần dần, giọng nói của tên áo choàng đen càng lúc càng nhỏ, đầu cũng cúi xuống.

Sau khi tra xét, Tiểu Kha kinh ngạc nói:

"Độc dược? Thế mà lại tự tử bằng độc dược."

Thấy không có được thông tin mình cần, Tiểu Kha hơi chán nản.


Kiểm tra vết thương của hai người chú Phó, Tiểu Kha thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần cậu châm cứu xong, ước chừng không đến nửa giờ hai người sẽ tỉnh lại.

Làm xong tất cả, Tiểu Kha thu dọn hiện trường hỗn loạn.

Xử lý xong sáu người, cậu sẽ đến núi Nhàn Vân, phải nhanh chóng tìm ra lò luyện đân.

Nghĩ đến đây, Tiểu Kha bước lên Kim Ô bay về phía núi Nhàn Vân xa xa.

Đêm tối tuy ảnh hưởng tầm nhìn, nhưng đối với Tiểu Kha đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ thì không hề ảnh hưởng chút nào.

Trên không trung, cậu bình thản như một ngôi sao băng, xuyên qua bầu trời đêm của Ma Đô.

Không lâu sau, Tiểu Kha đã đến núi Nhàn Vân.

Cậu giẫm lên phi kiếm ở trên không, triển khai thần thức, từ từ tìm vị trí của lò luyện đân.

Ban đêm trong núi có nhiều tiếng động vật kêu, thực sự làm người ta rùng mình.

Ban đầu Tiểu Kha cũng hơi sợ, nhưng linh khí tuần hoàn xung quanh thân, nỗi sợ hãi ấy cũng tan đi.

Cứ như vậy, cậu tìm kiếm suốt đêm trong núi.

Trang viên nhà họ Vương.

Hai anh em nhà họ Phó lần lượt tỉnh lại, ngạc nhiên phát hiện mình không bị tên mặc áo đen gi ết chết.

Cần biết rằng tổ chức Hắc Bào là một trong những tổ chức ám sát bí ẩn nhất, tất cả thành viên đều là võ giả.

Không chỉ thế, họ giết người không chớp mắt, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, lần này tại sao lại khác?

Định thần lại, chú Phó kéo lê thân thể bị thương về phòng cậu chủ nhỏ.

Đẩy cửa bước vào, anh ta mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.

Cậu chủ nhỏ... biến mất rồi!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.