Chương trước
Chương sau


Chiếc xe di chuyển vững vàng.

Nhàn Vân Đạo Quan.

Tiểu Kha bước xuống xe đi vào đạo quan, chú Phó và người anh em cũng theo sát phía sau.

Đến đại điện, Tiểu Kha lại gặp lão đạo sĩ vẻ mặt lấm la lấm lét kia.

Khụ khụ...

Tiểu Kha ho khẽ vài tiếng, đi về phía lão đạo sĩ.

"Ông ơi, xin hỏi lò luyện đan của Nhàn Vân đạo trưởng ở đâu?"

Vốn đang ngủ gật, nghe câu nói của Tiểu Kha, ánh mắt của lão đạo sĩ đột nhiên trở nên sắc bén.

Lão đạo sĩ quay lưng lại, lắc lắc cây phất trần, hai tay chắp lại, nói:

"Tên nhóc kia, lò luyện đan của tổ sư đã bị cậu mua rồi, cậu quên rồi à?"

Tiểu Kha lắc đầu ngay lập tức.

"Cái đó chỉ là đồ giả mà thôi, lò luyện đan thật thì ở chỗ ông phải không?"

Rồi Tiểu Kha kể lại câu chuyện Lâm Hiểu Hiểu vừa kể.

Vẻ mặt của lão đạo sĩ ngẩn ra một lúc, vội vã phủ nhận:

"Không có ở chỗ bần đạo đâu, đó chỉ là tin đồn dân gian mà thôi."


Tiểu Kha vẫn đang dùng thần thức quan sát mọi động tác của ông ta, chộp được ánh mắt hoang mang hoảng hốt thoáng qua.

Có lẽ lão đạo sĩ đang muốn đánh lừa mình.

Thấy ông ta không hợp tác, Tiểu Kha đề nghị:

"Nói cho tôi biết lò luyện đan ở đâu, tôi trả năm nghìn."

Lão đạo sĩ lắc đầu từ chối ngay.

"Mười ngàn!"

 
Lão đạo sĩ vẫn không hề động tâm, giờ đây lông ta dường như đã không còn coi trọng hứng thú với đồng tiền nữa.

Tại sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy? Lần trước đến đây, lão đạo sĩ rthấy tiền là sáng mắt mà.

Thấy nói chuyện không được, vậy thì dùng cách thô bạo một chút.

Tiểu Kha kéo chú Phó qua một bên, nói nhỏ vài câu.

Chú Phó nghe xong, vẻ mặt có chút không tự nhiên, nhưng vẫn bước tới.

Lão đạo sĩ thở dài nói:

"Tiểu hữu đừng cố chấp dây dưa nữa, không có duyên phận, sao lại gặp gỡ được? Ôi? Đừng làm liều!"

Lúc lão đạo sĩ đang nói, chú Phó bước đến bên dưới tượng đá Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi trực tiếp nâng bổng tượng lên.


Chỉ cần cậu chủ nhỏ ra lệnh, pho tượng này sẽ bị đập tan tành.

Lão đạo sĩ trừng mắt thổi râu, tức giận đến mức sắp mất bình tĩnh mà chửi rủa.

Nhưng ông ta chỉ phất nhẹ cây phất trần, một luồng sức mạnh dịu dàng nhẹ nhàng nâng tượng đá lên.

Tiểu Kha lộ vẻ kinh ngạc, trước đây không hề cảm nhận được, lão đạo sĩ này lại có thể phóng thích linh khí bên ngoài.

Hơn nữa, sau khi cảm nhận kỹ, thì linh khí trong cơ thể ông ta rối loạn nhưng dung lượng lại không nhỏ.

Bây giờ cậu thực sự rất tò mò lão đạo sĩ có bí mật gì, cũng như võ giả là thứ gì.

Em trai chú Phó dũng mãnh xông lên nâng một pho tượng khác, đó là Đạo Đức Thiên Tôn.

Lão đạo sĩ gần như nổ tung vì tức giận, trực tiếp chửi mắng hai người vô liêm sỉ, dám khinh nhờn bậc thượng tiên!

Tiểu Kha ở một bên đe dọa:

"Ông cụ, hãy nói cho chúng tôi nghe về lò luyện đan đi, như vậy tôi sẽ không để họ phá đạo quan của ông."

Cậu lộ vẻ mặt ngây thơ, nhìn lão đạo sĩ một cách chờ đợi.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng lão đạo sĩ cũng phải nhượng bộ trước cậu.

Ba người đứng bên cạnh lão đạo sĩ lắng nghe cẩn thận.

Lão đạo sĩ thở dài một tiếng, chầm chậm kể về sự tích của tổ sư:

Cách đây hàng trăm năm, yêu ma xuất hiện tràn lan, sát hại và hành hạ nhân loại khắp nơi.

Ngay tại nơi đây từng có một đại yêu ma, nó vốn có thân rắn nhưng tính tình tàn bạo thích giết chóc.

Nó nuốt chửng người dân, ăn thịt người để tăng cường tu vi, sau đó gần như chuẩn bị lột xác thành giao.

Tổ sư Nhàn Vân đi dạo qua đây, đương nhiên không nỡ để người dân phải chịu đựng sự tàn sát tùy tiện này.

Vì vậy tổ sư Nhàn Vân đã chiến đấu với đại yêu ma suốt ba ngày hai đêm, cả hai đều bị thương nặng...


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.