Chuyển ngữ: Hắc
Tuy Tiểu Chúc nhận ra Tiêu Ngân Đông, nhưng lại cảm thấydáng vẻ trốn trốntránh tránh của hắn rất thú vị, vì thế cũng không cố vạch trần,chỉ thỉnh thoảng giả vờ nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng quay đầu lại, giảvờquan sát đám động… mỗi lần như thế, lại nhìn thấy gấu chó ngắc ngứ cúi nhìn đồxung quanh.
Tiểu Chúc cười trộm, nhưng lại nghĩ trêu hắn thú vị như thếnên nàng cũng không vạch trần vội, Vi Nhi thìkhông biết gì, chỉ chuyên tâm ngắmnhìn những chiếc đèn lồng xinh xắn.
Thấy Vi Nhi hào hứng xem như thế, Tiểu Chúc lại thấy ngạcnhiên: “Vi Nhi,theo lý mà nói, lẽ ra cô phải thường xuyên đi chợ đêm mới phải,sao cứnhư lâu lâu mới được đi một lần thế?”
Vi Nhi vội nói:“À, không có đâu, tôi chỉ là một nha hoàn,trừ khi chị Bạch Mai đưa tôitheo, còn không thì tôi không được phép tự tiện chạyra ngoài. Ngay cảđêm thất tịch,… đương nhiên càng không thể, vào đêm thất tịchsẽ rất bậnrộn.”
Tiểu Chúc nghe xong, khẽ thở dài: “Cô… cũng sốngkhông dễdàng gì, nhưng giờ thì ổn rồi, Lan Cao Minh Chúc mở cửa sớm, đến chạng vạng tốiđã đóng cửa, thời gian tối của cô rất rảnh rỗi mà.”
Vi Nhi cười ngọt ngào: “Đúng vậy. Cũng nhờ có chị Bạch Mai,nếu không cóchị ấy luôn quan tâm tới tôi, lần này còn chuộc tôi ra ngoài, nếukhôngchắc giờ tôi vẫn còn đang ở Thúy Phương viên.”
TiểuChúc thấy nàng như thế, lại nhớ đến đoạn đối thoại giữaBạch Mai và Chuma ma mà mình nghe lén được, cũng chỉ cười cười nói: “Đúng thế.”
Vi Nhi vừa đi vừa xem rất vui vẻ, mà tâm tư của Tiểu Chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-mang-dem-dong-phong/1408183/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.