Chuyển ngữ: Hắc
Tiểu Chúc đang định nói thêm điều gì đó, lại thấy có ngườiđi vào nên vội ngậm miệng lại, nhìn kỹ hóa ra lại là Tiêu Thần Tức.
Bây giờ mỗi khi gặp Tiêu Thần Tức, Tiểu Chúc đã không còn ghét bỏ nhưtrước, nhưng cứ nhìn thấy hắn, lại nhớ tới nụ hôn của hắn và Tiêu NgânĐông… cho nên cảm thấy vô cùng buồn cười.
Bởi vậy, khi nhìn thấy hắn, nàng vất vả lắm mới nhịn được cười:“Ủa… Tiêu đại công tử?”
Tiêu Ngân Đông quay đầu lại, cũng nhìn thấy Tiêu Thần Tức: “Anh cả? Sao anh lại tới đây?”
Tiêu Thần Tức: “Ta tới mua đồ.”
“Mua đồ?” Tiểu Chúc trợn mắt, quan sát cửa hàng một lượt,sau đó theo thóiquen hỏi: “Ngài cần mua gì? Phấn son à? Mua cho mình dùng hay tặng người khác?”
Tiêu Thần Tức: “…”
Tiểu Chúc biết mình nói hớ, vội lấp liếm: “À, không phải, ýtôi là… ngài muốn mua gì?”
Tiêu Thần Tức: “… Gì cũng được, phấn son cũng được, đồ mà pháinữ thích là được.”
Tiểu Chúc tò mò: “Phái nữ?”
Hỏi xong lại phát hiện ra mình nhiều chuyên, nhưng Tiêu ThầnTức cũng khônglườm nàng, còn gật đầu nói: “Mẹ ta muốn ta gặp mặt một cô gái,ta phảimua ít đồ gặp mặt mới phải chứ, nếu không thì không hay lắm.”
Tiêu Ngân Đông rất ngạc nhiên: phải làm thế thật à? Thảo nàolần trước Thường Như Tinh lại tức giận như thế, vẫn là Tiểu Chúc tốt nhất, nàngđã tự mởcửa hàng, mình không cần mua gì tặng nàng cả…. không thể không nói,cáigã ngốc Tiêu Ngân Đông này nghĩ cũng rất nhiều đấy chứ =)),
Tiểu Chúc đứng dậy, đi tới quầy phấn son: “Nếu ngài muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-mang-dem-dong-phong/1408172/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.