Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Hắc
Liễu Hà An cũngkhông ngờ mình vẫn chậm một bước, cứ ngây người đứng đó. Tiểu Chúc lạikhông tin vào mặt mình, nhìn thấy Liễu Hà An đứng đó, thoạt nhìn có chút vui vẻ, lại có phần kinh ngạc, song lại thêm một phần hoài nghi: “Saohuynh không nói lời nào? Này, Liễu Hà An, không phải huynh không nhận ra ta đấy chứ? Ta, ta là Lâm Tiểu Chúc…”
Liễu Hà An nhìnnàng, giờ phút này thật sự không biết nên trả lời thế nào, hay là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cứ thế đi thẳng lên xe ngựa.
Hắn biết mình phải ra vẻ như không nhìn thấy nàng, trực tiếp rời đi nhưngđã hơn hai năm nay hắn không được đối mặt với nàng thế này, Tiểu Chúc đã cao hơn, khuôn mặt đã không còn bụ bẫm như trước, đôi mắt có vẻ to hơn.
Mà giờ đây đôi mắt ấy cứ chớp chớp nhìn mình chằm chằm, khiến hắn không thể nào rời bước.
“Lâm cô nương, có phải cô nhận nhầm người rồi không?” Bạch Mai vất vả lắmmới đuổi kịp tới nơi, chỉ thấy Liễu Hà An và Tiểu Chúc đối mặt như thế,trong lòng nàng nghĩ làm gì có chuyện Tiểu Chúc có thể quen biết vớithái y trong cung, nhìn Liễu Hà An có vẻ xấu hổ, cho là Liễu Hà An tốttính ngại nói Tiểu Chúc nhận lầm người, liền nảy sinh tâm lý muốn báoân, vội vã đi tới nói: “Vị này chính là Liễu thái y trong cung, làm saocô cố thể quen ngài ấy được?”
Liễu Hà An: “…”
Hắn liếc nhìn Bạch Mai, rõ ràng rất khó chịu nhưng Bạch Mai lại nghĩ đấy là ánh mắt cảm kích, lại càng thêm vững dạ: “Lâm cô nương, cô nhìn kỹ màxem. Liễu thái y không phải là người cô muốn tìm đâu.”
Tiểu Chúc liếc nhìn Bạch Mai, sau đó nhìn chằm chằm Liễu Hà An, quan sát kỹcàng lại nói: “Chính là huynh ấy! Liễu Hà An, huynh mau nói gì đi, vìsao huynh lại im lặng?”
Bạch Mai mỉm cười: “Lâm cônương, cô thật sự đã nhận nhầm người rồi, Liễu thái y tên là Liễu An,không phải là Liễu Hà An, tuy chỉ thiếu một chữ, nhưng có thể sai lệchrất nhiều.”
Liễu Hà An nhìn Lâm Tiểu Chúc, khẽ thở dài, nói: “Vị cô nương này…”
“Vị cô nương này..” Tiểu Chúc cắt ngang lời hắn: “Được rồi, huynh không cần phải nói nữa, ta biết huynh không phải là Liễu Hà An, là ta nhận nhầmngười! Liễu Hà An mà ta quen sẽ không im lặng không quan tâm đến ta nhưthế, sẽ không gọi ta là ‘vị cô nương này’!”
Đôi mắtnàng ngập nước, nhưng nước mắt không hề rơi, nàng xoay người bỏ chạy.Liễu Hà An sửng sốt, theo bản năng muốn đuổi theo nàng, lại bị Bạch Maikéo lại nói: “Liễu thái y, thật ngại quá, ngài đặc biệt tới khám bệnhcho em gái tôi, giờ lại còn bị người ta nhận nhầm người… Không phải ngài phải về cung gấp hay sao? Mau đi đi, đừng để nhị hoàng tử phải sốt ruột chờ lâu.”
Liễu Hà An: “..” Hắn gạt tay Bạch Mai ra, nói: “Hầu cô nương, cô quá nhiều chuyện rồi đấy!”
Dứt lời, lại nhìn về phía Tiểu Chúc rời đi, tim đau nhói nhưng vẫn đi về phía xe ngựa của mình.
Bạch Mai không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa… nàng, nàng đã làm sai gì chứ? Mà Tiêu Ngân Đông chứng kiến cảnh Tiểu Chúc chạy đi cũng xoay ngườiđuổi theo. Vóc người Tiểu Chúc nhỏ bé, chân cũng tương đối ngắn nênnhanh chóng bị Ngân Đông đuổi kịp, hắn thở hồng hộc nói: “Lâm cô nương.”
Tiểu Chúc vốn đang chạy như điên, muốn bộc phát hết ức chế trong lòng, aingờ chưa chạy được vài bước đã bị con gấu này đuổi theo, Tiểu Chúc nghĩmình cũng chả chạy nhanh bằng hắn, đành dừng bước, thở hổn hển nói:“Huynh làm gì thế?”
Ngân Đông nghĩ nghĩ, rồi thắc mắc: “Tiểu Chúc, sao nàng lại chạy thế?”
Tiểu Chúc: “…”
Thấy sắc mặt nàng rất khó coi, Ngân Đông cũng đoán được mình đã động tới vấn đề không nên hỏi, vì thế vội nói: “À… Vừa rồi, vị Liễu thái y kia cóphải là người nàng cần tìm không?”
Tiểu Chúc trợn mắt, không ngờ Ngân Đông dám hỏi nàng chuyện đó.
Ngân Đông: “…?”
Tiểu Chúc gầm lên giận dữ: “Không phải! Không phải vừa rồi ta đã nói không phải hay sao?”
Ngân Đông càng thêm thắc mắc: “Nếu không phải, thì từ từ tìm là được, saonàng lại vừa khóc vừa chạy đi, như thế cũng sẽ khiến Liễu thái y xấuhổ.”
Tiểu Chúc: “…”
Nàng sắp bị congấu này làm cho tức chết rồi, mãi một lúc lâu sau mới run rẩy nói:“Huynh là đồ ngốc à? Hắn rõ ràng là người ta muốn tìm, nhưng hắn khôngmuốn nhận ta, không muốn quen biết ta!!!”
Ngân Đông vẫn ngạc nhiên: “Hả, vậy có khi hắn có nỗi khổ tâm riêng thì sao?”
Tiểu Chúc oán hận nói: “Còn có nỗi khổ gì?”
Ngân Đông tốt tính dự đoán: “Biết đâu cũng giống trường hợp của ta thì sao?”
Tiểu Chúc: “…”
Nàng im lặng không nói gì, cứ nhìn hắn chằm chằm khiến hắn cũng không biết phải nói gì cho phải.
Nhìn thấy ven đường có một quán trà nhỏ, Tiểu Chúc buồn bã đi vào, Tiêu Ngân Đông lo lắng cho nàng nên cũng vào theo. Hai người ngồi xuống, TiểuChúc gọi hai chén trà và một ít đồ ăn, sau đó lại ngẩn người. Tiêu NgânĐông ngồi đối diện, cũng không lên tiếng quấy rầy, lặng lẽ ở bên nàng.
“Vì sao hắn lại tỏ ra như không quen biết ta…” Tiểu Chúc hốt hoảng nói:“Lúc hắn nhìn thấy ta, có lặng người đi một lát, hiển nhiên là vẫn nhậnrat a, nhưng sau đó lại né tránh ánh mắt ta, còn gọi ta là ‘vị cô nươngnày’, bực quá …”
Tiêu Ngân Đông vẫn lặp lại câu nói khô khan kia. “Có lẽ hắn có nỗi khổ trong lòng.”
“Hắn có nỗi khổ ư?” Tiểu Chúc thở dài. “Lúc ấy ở nơi đó cũng không có ngườingoài, hắn chỉ cần gọi khẽ ta một câu, hoặc nói cho ta biết chuyện củahắn cũng được kia mà? Ta không thể nào hiểu nổi, lại còn cái cô Bạch Mai kia…”
Tiểu Chúc nghiến răng nghiến lợi đập bàn: “Tacòn chưa kịp nói gì, lại nghe thấy cô ta lải nhải gì đó, điên cả đầu, ai cần cô ta nhảy vào?”
Tiêu Ngân Đông: “Đúng thế.”
“Hừ, lần sau để ta gặp cô ta, ta sẽ… ta sẽ mắng cho cô ta một trận.” Tiểu Chúc yếu ớt nói.
Một lát sau, đồ ăn và trà được mang lên, Tiểu Chúc nhấp một ngụm trà, lại nheo mắt nhìn người kể chuyện trong quán.
Tiêu Ngân Đông nói: “Đúng rồi, Tiểu Chúc, nàng không về Lan Cao Minh Chúc à?”
Nàng lắc đầu: “Về cái gì mà về, ta không còn tâm trạng nữa, mà Tương Tương…” Nàng chán nản nói: “Không biết cô ấy thế nào?”
Mặc dù biết có thể Tô Tương Tương là người mà Liễu Hà An sắp đặt ở bênmình, nhưng khoảng thời gian hai người sống chung, Tiểu Chúc vẫn rấtthích Tương Tương, giờ lại nhớ tới cô ấy, trong lòng thêm lo lắng.
Gã nhị hoàng tử kia nhìn có vẻ không phải là người tốt, mặc dù chỉ là mộtngười bệnh nhưng ánh mắt lại sắc bén, khí thế hừng hực, nghe qua có vẻnhư giữa hai người có chuyện gì đó, mà không hiểu vì sao Tương Tương lại lựa chọn chạy trốn, giờ bị bắt về, không biết…
TiểuChúc đứng dậy định đi ra ngoài, Ngân Đông nghĩ nàng muốn về Lan Cao Minh Chúc, vọi giữ tay nàng nói: “Nàng muốn về à? Xe ngựa khi nãy cô và AVũ về vẫn còn dừng trước cửa Tiêu phủ đấy.”
Tiểu Chúcvội vã xoay người chạy về Tiêu phủ, Ngân Đông cũng đi theo, hai người đi xe ngựa về Lan Cao Minh Chúc nhưng cửa hàng vẫn giống y hệt như khinàng khóa cửa rời đi, không có dấu vết có người trở lại, Tiểu Chúc lạiquay trở về căn nhà nhỏ, vẫn không thấy ai.
Lại ra chỗđầu đường bị chặn xe khi nãy, cũng không trông thấy người nào. Tiểu Chúc ghé vào một hàng rong ven đường, hỏi về chiếc xe ngựa kia xem đốiphương có biết gì không, hỏi liên tục mấy người, mới có người nói rằngxe ngựa đi về phía phố Chu Tước.
Phố Chu Tước ư? Vậy là muốn hồi cung à?
Tiểu Chúc bất đắc dĩ ôm đàu. Được rồi, vậy là tạm thời Tương Tương sẽ khôngthể quay lại, cầu mong giống như lời Tương Tương đã nói, gã nhị hoàng tử kia sẽ không làm hại cô ấy…
Tiểu Chúc không còn tâmtrạng đi mở cửa hàng, định quay về nhà nghỉ ngơi, lại thấy Ngân Đông vẫn còn đi theo mình, đột nhiên lại thấy buồn cười, lại vừa lo lắng, nói:“Này, sao huynh cứ đi theo ta vậy? Hử?”
Tiêu Ngân Đông: “Nhìn nàng như thế, ta không an tâm.”
Tiểu Chúc khoát tay: “Được rồi, ta không sao, huynh mau về đi. Ta cũng cầnphải nghỉ ngơi.. Hôm nay là cái ngày xui xẻo gì không biết.”
Tiêu Ngân Đông: “Tô cô nương bị sao thế?”
“… Bị kẻ xấu bắt đi.” Tiểu Chúc bĩu môi. “Thái độ của huynh là thế nàothế? Ta nói đùa thôi, cô ấy, ừm, cô ấy có việc phải đi ra ngoài, chắc sẽ sớm về thôi.”
Tiêu Ngân Đông mỉm cười: "Tiểu Chúc, nàng thích nói đùa thật đấy.”
Tiểu Chúc: “…”
***
Tiêu Ngân Đông về tới nhà, cũng nói với Trịnh Thấm và Tiêu Minh Duệ ý củaTiểu Chúc là không muốn gả cho hắn, mà hắn cũng không muốn ép người ta,cho nên chuyện này cho qua đi, nhưng Trịnh Thấm cảm giác như mình đangbị chơi xỏ vậy.
Tuy bà đã tốt tình cho phép Tiểu Chúcgả vào Tiêu gia, nhưng gả thì sao, thật lòng bà cũng không có ý muốn đimời bà mối tới tác thành cho hai người. Cho nên sau khi Tiêu Ngân Đôngnói như thế, liền tương đương với việc hắn không muốn nhắc đến chuyệnthành thân một thời gian, vì thế bà lại chuyển hướng tới Tiêu Thần Tức.
Bà nghi ngờ Thần Tức thích Bạch Mai, cũng luôn luôn ở bên cạnh lặng lẽquan sát, nhưng bà lại phát hiện ra Thần Tức không hề thân thiện vớiBạch Mai, mà Bạch Mai khi nhìn thấy Thần Tức lại có vẻ xấu hổ, giữa haingười đều rất bình thường, hoàn toàn không có hành vi nào đi quá giớihạn.
Nhưng Trịnh Thấm vẫn lo lắng, vì trước kia ThầnTức từng nói có thích người nào đó, bất kể thế nào bà vẫn thấy Bạch Mailà người khả nghi nhất.
Có vẻ như hai người này cố tình diễn trò trước mặt bà, sau đó lén lút…
Sau khi Liễu thái y đến đây, nhìn thấy sức khỏe Hầu Mạn có chuyển biến tốt, Trịnh Thấm bắt đầu tìm nơi ở mới cho Hầu Mai… Bà không biết Hầu Mai cómột căn nhà nhỏ, nếu không đã suy nghĩ tới việc mời nàng chuyển ra ngoài ở…
Nhưng, vẫn còn một vấn đề nữa, không biết nên đểHầu Mai làm gì đây… Chắc Hầu Mai không thể tới tú phường làm thuê nhưngcũng không thể không làm gì, dù sao nàng cũng chưa lập gia đình, khôngcó nguồn thu nào cả… Vì thế, Trịnh Thấm liền giúp Hầu Mai xem xét nhữngcông việc phù hợp ở những gia đình phú quý, nhưng lại băn khoăn thânphận trước kia của Hầu Mai ở Thúy Phương viên….
ChuyệnHầu Mai cũng rất khó thu xếp, Trịnh Thấm tính toán có lẽ nên xử lý TiêuThần Tức trước thì tốt hơn, vì thế bà lại nghĩ tới Thường Như Tinh..
Thường Như Tinh có tình cảm với Tiêu Thần Tức, chuyện lần trước đã bộc lộ rấtrõ, nếu như Thường Như Tinh không có tình ý với Ngân Đông, mà Ngân Đôngcũng không thích Thường Như Tinh, vậy thì thà cứ thử làm mối cho TiêuThần Tức xem sao?
Trịnh Thấm nhàn rỗi không có việc gìlàm, liền sai người mời Mạnh Yến đến nhà chơi, tuy Mạnh Yến hoài nghikhông biết Trịnh Thấm muốn làm gì, nhưng vẫn đến, nghe thấy ý tứ củaTrịnh Thấm thì gật đầu liên tục.
Dù sao con gái nhàmình cũng thích Tiêu Thần Tức, bà cũng thấy rõ ràng, mà ý Trịnh Thấmcũng muốn giúp Thần Tức tìm vợ, đương nhiên mối lương duyên này khôngthể nào tốt đẹp hơn được nữa.
Mạnh Yến đồng ý rồi, hai người liền hẹn nhau sẽ đi khuyên nhủ con nhà mình.
Trên thực tế, Mạnh Yến chẳng cần mất công khuyên nhủ, vừa mới nói muốn NhưTinh đi gặp mặt Tiêu Thần Tức thì nàng đã vui vẻ đồng ý, nhưng sau đólại nghi hoặc hỏi: “Nhưng… không phải trong lòng Tiêu Thần Tức đã có đối tượng rồi hay sao? Lần trước con thấy Bạch Mai cô nương…”
“Bạch Mai gì chứ…” Mạnh Yến nhíu mày: “Nói không dễ nghe một chút thì chỉ làmột cô gái phong trần chốn thanh lâu mà thôi, lại còn muốn gả vào nhà họ Tiêu sao? Hừ, không có cửa đâu. Huống chi, giờ cô ta đang ở Tiêu phủ,hoàn toàn vì nhà họ Tiêu tốt bụng muốn giúp đỡ cô ta, chứ Tiêu phu nhâncũng đâu có muốn cô ta làm con dâu bà ấy.”
Ngừng mộtlát, Mạnh Yến lại khinh thường nói tiếp: “Không nhắc tới thân phận hiệntại, cho dù là trước kia, cô ta cũng chỉ là con gái của một huyện lệnhnho nhỏ, sao so nổi với nhà chúng ta?”
Thường Như Tinhthấy mẹ nói vậy cũng không có ý kiến, nàng cũng chẳng muốn nói nhiều,chỉ nói ngắn gọn: “Nếu Tiêu đại công tử đồng ý… thì con cũng đồng ý.”
Mạnh Yến cười nói: “Con yên tâm, Tiêu phu nhân đã nói chuyện với hắn rồi, chắc không có vấn đề gì đâu.”
Mặc dù Trịnh Thấm đã cam đoan với Mạnh Yến nhưng thực ra bà cũng không nắmchắc lắm, Tiêu Thần Tức không phải là người dễ dàng làm theo ý muốn củangười khác, cho nên bà đợi đến khi cả nhà ăn tối xong, mới ra vẻ bấtchợt nhớ ra nói: “Thần Tức à, con ở lại, ta có chuyện muốn nói với con.”
Thần Tức cho rằng chỉ là chuyện quản lý tài vụ trong Tiêu phủ, không nghĩngợi nhiều liền ở lại, không ngờ Trịnh Thấm vừa mở miệng đã nói: “ThầnTức à, nhắc mới nhớ, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc nên thànhthân rồi chứ nhỉ?”
Thần Tức: “…”
Người sửng sốt không chỉ có Tiêu Thần Tức mà cả Bạch Mai đúng lúc đó bê trà tới cho hai người.
Sau khi Bạch Mai bước chân vào Tiêu phủ, dù mọi người đối xử với nàng rấttốt, nhưng nàng biết mình không thể cứ ở mãi trong nhà họ, hiện giờ làvì Mạn Nhi đang ốm, nhưng đến khi Mạn Nhi khỏe lại rồi thì phải làm sao?
Cho nên Bạch Mai rất chăm chỉ làm việc, không quản chuyện nặng nhọc mệtmỏi, chẳng hạn như bê trà cho người nhà họ Tiêu, nói chuyện phiếm chắccũng có thể chứ?
Dù thế nào đi nữa, cũng phải khiến mối quan hệ giữa nàng và Tiêu phu nhân càng thêm gắn bó.
Nàng có cảm giác, mặc dù Trịnh Thấm đối xử với nàng rất tốt, nhưng cũngkhông phải rất ưa thích nàng, mà nhìn thái độ của Trịnh Thấm với LâmTiểu Chúc cũng có thể đoán được yêu cầu của bà với con dâu rất cao.
Ít nhất cũng phải, môn đăng hộ đối.
Bốn chữ này thật sự khiến Bạch Mai phải hít hơi lạnh.
Nhưng ngoài vấn đề này ra, Tiêu Thần Tức cũng là một vấn đề.
Từ sau khi hai người lớn tiếng trong xe ngựa, Tiêu Thần Tức đối xử vớinàng rất lạnh nhạt, hai người hiếm khi nói chuyện, chưa được ba câu sẽchuyển sang hỏi han bệnh tình của Mạn Nhi, hỏi xong liền rời đi, bỏ mặcnàng đứng đó không biết phải làm sao.
Chỉ e, cho dù Trịnh Thấm có đồng ý để Thần Tức cưới nàng, thì chính Thần Tức lại không hề có ý nghĩ ấy…
Lần này nàng định nhân cơ hội hai người nói chuyện, vội tới bưng trà cho họ, nghĩ phải lấy lòng hai người quan trọng này..
Việc bưng trà này vốn là việc của người hầu, nhưng thấy Bạch Mai cố chấpmuốn tự mình bưng trà lên, nên cũng đành phải nhường cho Bạch Mai.
Không ngờ Bạch Mai vừa đi tới, còn chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy câu hỏi củaTiêu phu nhân. Bạch Mai căng thẳng dừng bước, lắng nghe động tĩnh bêntrong.
Mà ở trong phòng, Thần Tức cười cười: “Vâng.”
Trịnh Thấm vừa nhìn, thầm nghĩ có hi vọng, nếu là trước kia, Thần Tức chắcchắn sẽ không gật đầu. Vì thế, bà vội nói: “Trước kia ta hỏi con, connói đã người trong lòng, nhưng mãi chẳng thấy đâu, ta nghĩ chắc chắn con không muốn lấy vợ, cho nên giờ sắp xếp cho con gặp mặt.”
Thần Tức từng nói thế ư? Bạch Mai trợn mắt, càng thêm chú ý lắng nghe.
Nhưng Tiêu Thần Tức cũng không giải thích thêm, chỉ nói: “Xem ra mẹ đã tìm được người vừa ý.”
Trịnh Thấm mỉm cười: “Ừm, cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu xem con có thích không… Ta thấy, Thường…”
Trịnh Thấm định đề cập thẳng tới Thường Như Tinh, lại cảm thấy như thế có vẻđường đột quá, vì thế nói: “Con thấy con gái của Quách ngự sử QuáchKhiết Oánh thế nào?”
Địa vị của Quách ngự sử Quách Đính cũng không kém Tiêu Minh Duệ, nhưng quan hệ giữa hai nhà cũng khôngthân thiết. Giữa Tiêu Minh Duệ và Quách Đính cũng không có mâu thuẫn gìlớn, nhưng ở trên triều, suy nghĩ của hai người không giống nhau, bênngoài thì có vẻ hòa thuận nhưng bên trong hai bên coi như người khôngquen biết, hơn nữa Quách Đính âm mưu kết bè kết đảng, Tiêu Minh Duệ lạichọn đứng ở vị trí trung lập, vì thế giữa hai người coi như nước giếngkhông xâm phạm nước song. Nhưng rõ ràng Tiêu Minh Duệ không thích ngườinhà mình qua lại với người nhà họ Quách.
Cũng chính vìthế, bình thường nhóm Trịnh Thấm Mạnh Yến tụ tập, rất ít khi mời Quáchphu nhân tới. Muốn Tiêu Thần Tức và Quách Khiết Oánh thành thân, rõ ràng là không thể.
Quả nhiên, Thần Tức vừa nghe đã mỉm cười nói: “Nhưng…”
Trịnh Thấm nhìn hắn.
Thần Tức nói tiếp: “Có lẽ mẹ không biết rồi, Quách tiểu thư đã có hôn ướcvới Liễu thái y, mới hôm qua Quách ngự sử mới nói cho mọi người biết,một tháng nữa hai người kia sẽ thành thân.”
Trịnh Thấm: “…” Bà lung túng nói: “Sao không có ai nói cho ta biết?”
“Con quên mất.” Thần Tức cười cười. “Con và cha cho rằng chuyện đó không quan trọng, nên cũng không quá để tâm.”
Trịnh Thấm: “…”
“Bạch Mai cô nương, sao cô lại ở ngoài này?” Đúng lúc nó, giọng nói của TiêuNgân Đông vang lên ngoài cửa, Bạch Mai giật mình, chỉ thấy Ngân Đôngngạc nhiên đứng bên cạnh mình.
Giọng của Ngân Đông rấtlớn, đương nhiên Trịnh Thấm và Thần Tức ngồi trong phòng cũng nghe thấy, hai người đứng dậy mở cửa, chỉ nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt của Bạch Mai và vẻ khó hiểu của Ngân Đông.
Bạch Mai vôi nói: “À, chuyện là… tôi mang trà tới.”
Nàng cười cười, nâng chiếc khay trong tay.
Tiêu Ngân Đông lại càng thêm khó hiểu: “Nhưng mà từ xa ta đã thấy cô đứng ở ngoài này, đứng rất lâu.”
Bạch Mai: “…”
Trịnh Thấm và Tiêu Thần Tức: “…”
Bạch Mai: “Ừm, chuyện…”
Tiêu Ngân Đông: “Ủa, mà anh cả, mẹ, hai người ở trong này làm gì? Hai người đang nói gì thế?”
Tiêu Thần Tức đang định mở miệng nói chuyện, Trịnh Thấm lại đột nhiên nhớ ra chính mình từng để Ngân Đông và Thường Như Tinh gặp qua, vì thế nhanhchóng nói: “À, chúng ta đang nói tới chuyện… thiên kim nhà Quách ngự sửsắp thành thân với Liễu thái y.”
“… Hả?” Tiêu Ngân Đông sửng sốt hỏi lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.