7.
Khi tôi về nhà thì Lục Triệt đang gọi điện thoại với ai đó ngoài ban công.
Tiếng cười khẽ ba phần bất lực bảy phần như ba của anh ta xuyên qua cửa kính tràn vào tai tôi.
“Cái đồ ngốc này, đương nhiên sẽ không quên em đâu mà.”
Tôi đang đổi giày liền dừng khựng lại, đứng trước cửa yên lặng cau mày.
Lúc Lục Triệt cúp điện thoại quay người lại thì thình lình thấy tôi đang ngồi trên salon, anh ta giật nảy mình.
“Bé iu, em về lúc nào vậy?”
Tôi buông điện thoại di động xuống ngẩng đầu lên.
Anh ta đẩy cửa kính đi về phía tôi, không hiểu sao trông mừng rỡ không khác gì một con gâu đần vậy.
Tôi cong môi xoa đầu anh ta như thói quen:
“Vừa mới về thôi. Anh đang gọi điện với ai vậy?”
Lục Triệt giữ nguyên nụ cười đẹp trai trên mặt, ôm tôi vào lòng hôn ngấu nghiến: “Không quan trọng, hê hê.”
“Bé iu, sắp đến lễ tình nhân rồi~”
Có thể nghe ra sự nũng nịu khó giấu trong âm cuối này.
Lục Triệt rất hiểu thế nào là lãng mạn. Anh ta có thể nhớ tất cả các ngày lễ, cũng sẽ chuẩn bị đủ loại quà cáp từ sớm. Nhưng mà buồn cười ở chỗ, mỗi khi Lục Triệt muốn mang ngạc nhiên đến cho tôi thì chính bản thân anh ta lại giấu đầu lòi đuôi.
Lần này hẳn là đang xin ý kiến ai đó về quà tặng lễ tình nhân rồi.
Nhưng mà, người đó là ai được nhỉ?
Tôi cúi đầu mở Weibo, thả một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-man/3492542/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.