Thiệu An nằm mơ, trong mơ có Trần Diệc Tâm.
Đó là giờ tự chọn môn tiếng Pháp, thầy giáo có việc tạm thời không thể tới, bèn gọi một học trò của mình đến trông giờ tự học.
Khi đó Thiệu An còn không biết cái người không nhiều hơn hắn bao nhiêu tuổi đang ngồi trên giảng đường kia, tên là Trần Diệc Tâm, chỉ thấy người này thật là lạnh nhạt, thi thoảng có nữ sinh cầm bài tập lên hỏi cậu, cậu cũng chỉ là hỏi gì đáp nấy, khiến cho người có ý bắt chuyện không thể nói thêm được câu gì.
Dù sao cũng không được ra khỏi lớp, Thiệu An liền lật xem sách vở môn khác, hắn không phải người hiếu động không thể đứng yên, trái lại, hiệu suất làm việc của hắn rất cao, hồi mới học năm thứ hai đại học đã đọc qua hết chương trình của năm ba. Vậy mà ngày hôm đó không biết vì lí do gì, chỉ cần là lời Trần Diệc Tâm nói liền cứ như tự có loa phóng thanh phóng vang bên tai hắn, trong đầu hắn cũng chỉ chứa chấp một mình giọng nói này.
Giờ học vừa kết thúc, rốt cuộc cũng có người đánh bạo hỏi, "Học trưởng ở bên hệ tiếng Pháp ạ?"
"Ừ, tôi đang học thạc sĩ."
"Mình nhớ ra rồi! Mình đã bảo là trông quen mắt mà, ra là ra trường rồi." Nữ sinh phía sau Thiệu An cũng bắt đầu thảo luận, "...Sinh viên ưu tú của đại học lên diễn thuyết trong buổi lễ tốt nghiệp cũng là anh ấy đấy... Không phải năm ngoái, mà là năm trước nữa cơ... Đúng rồi đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-luyen/2467476/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.