Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi một câu như vậy, nhất thời Tiêu Hân Hân không khỏi nhíu lại lông mày. Chỉ có điều, ngay sau đó lông mày của cô liền dãn ra, vẻ mặt hơi có chút không vui, nói.
“Em vẫn là em, làm sao anh lại hỏi một câu kỳ lạ như vậy?!”
Mặc dù đáp án để cho Trần Viễn không quá bất ngờ. Thế nhưng, không biết vì sao lúc này đối diện với vợ mình, Trần Viễn vẫn luôn có loại cảm giác hết sức kỳ lạ.
Giống như, người phụ nữ ngồi ở trước mặt anh, mặc dù bề ngoài vẫn là Tiêu Hân Hân, nhưng cách cư xử của cô lại hoàn toàn là một người khác. Chuyện này, để cho Trần Viễn nhớ đến một loại khả năng, chính là Tiêu Hân Hân bị người khác đoạt xá mất rồi.
Đây là một môn thuật pháp, do mấy tổ chức tà giáo từng có tu tập qua. Bọn họ mượn nhờ lực lượng linh hồn của bản thân, sau đó xâm chiếm cơ thể của đối phương, đem đối phương làm vật chứa, từng bước từng bước chiếm cứ thể xác của họ để cho bản thân mình sử dụng.
Mặc dù những tổ chức tà giáo này đã từng bị truy lùng gắt gao, ở trong nước hầu như đã bị tiêu diệt không còn. Nhưng nhìn biểu hiện của Tiêu Hân Hân mấy hôm nay, trong lòng Trần Viễn không khỏi sinh ra nghi ngờ.
Chính vì vậy, sau khi hỏi Tiêu Hân Hân một hồi, anh đột nhiên nhích lại gần về phía cô. Sau đó, bàn tay của anh chụp lấy cổ tay của cô, ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm túc, nhìn chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/365139/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.