Chương trước
Chương sau
Ầm!
Đang lúc Trần Viễn dự định dùng lực công kích về phía đối thủ của mình. Lúc này, một bên tường nhà đột nhiên đổ sập. Sau đó, một chiếc xe bọc thép của quân đội bất ngờ xông tới. Trên xe còn lao ra mấy cái bóng người, đem vị trí xung quanh khu vực tòa nhà bỏ hoang vây kín lại.
“Tất cả đứng yên, đưa hai tay lên đầu.”
Ngay sau đó, một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt của Trần Viễn, trên người của cô lúc này mặc một bộ quân phục hết sức chỉnh tề, thậm chí trên tay còn mang theo một khẩu súng ngắn, phía trên thắt lưng còn có gắn thêm mấy quả lựu đạn và một thanh dao găm.
Nhìn thấy người phụ nữ này xuất hiện, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Mà hai kẻ đứng đối diện với Trần Viễn lúc này cũng quay đầu, đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, cả hai liền lao nhanh qua chỗ lỗ hổng, dự định chạy trốn.
“Muốn trốn, các người có thể trốn được chỗ nào?!”
Nữ sĩ quan quân đội nhìn thấy hai tên tội phạm dự định chạy trốn, vẻ mặt không khỏi lạnh xuống. Sau đó, cô hơi quát khẽ một tiếng.
“Đi, bắt bọn chúng lại cho tôi. Chỉ cần kẻ nào dám phản kháng, trực tiếp bắn chết!”
Mệnh lệnh của cô vừa đưa ra, những binh sĩ còn lại đều không hề chần chờ một chút nào, trực tiếp hướng về phía hai kẻ đang chạy trốn bắt đầu nổ súng truy đuổi. Thế nhưng, ánh mắt của Trần Viễn lúc này, rơi ở trên người nữ sĩ quan tỏ ra vô cùng phức tạp.
“Hỏa Phượng, tại sao cô lại đến đây?!”
Lời này vừa từ trong miệng của Trần Viễn nói ra, nữ sĩ quan quân đội liền nheo mắt lại, nhìn về phía anh. Trong giọng nói của cô còn mang theo mấy phần hàm ý châm chọc.
“Ồ, chúng ta có quen biết nhau sao? Chiến thần?!”
Hai chữ “chiến thần” được cô nói ra khỏi miệng, nhưng không phải dùng để tán dược. Ngược lại, nó còn mang đậm vẻ châm biếm.
Trong lòng Trần Viễn biết rõ vì sao thái độ của Hỏa Phượng lại đối với mình như vậy. Nhưng anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, lắc đầu nói ra.
“Không quen!”
Nói xong, anh liền trực tiếp xoay người bỏ đi, để lại Hỏa Phương với vẻ mặt tràn đầy tức giận.
“Anh đứng lại đó cho tôi!”
Nghe tiếng quát này của cô, bước chân của Trần Viễn càng tiến nhanh hơn, đi về phía trước vài bước. Anh đã quyết định, sẽ đi tìm mấy người Phi Hổ, nhìn xem tình huống của bọn họ như thế nào.
Đoành!
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng súng bất chợt nổ vang lên. Sau đó, một chỗ mặt đất ngay sát dưới chân của Trần Viễn, bốc lên một trận khói bụi mù mịt. Sau khi bụi mù tản đi, vị trí vết đạn lưu lại chỉ cách mũi chân của Trần Viễn không đến một milimet. Hơn nữa, người bắn ra viên đạn này cũng không phải là ai khác, mà chính là nữ sĩ quan quân đội đang đứng ở phía sau lưng của anh, Hỏa Phương.
“Cô muốn làm gì?”
Trần Viễn hơi hơi xoay đầu nhìn lại, trong giọng nói của anh không hề mang theo bất kỳ tình cảm nào. Hỏa Phượng biết, lúc này người đàn ông ở trước mặt mình đang rất phẫn nộ. Nhưng cô đối với anh ngược lại chẳng hề sợ hãi một chút nào. Thậm chí, trên khóe môi của cô còn câu lên một nụ cười châm chọc.
“Muốn gì? Câu hỏi này tôi nên hỏi anh mới đúng? Anh có biết bản thân mình đang làm ra chuyện gì hay không? Anh có biết, anh đã khiến chị em tốt của tôi bị tổn thương như thế nào hay không?”
Càng nói, trong giọng nói của cô càng thêm tức giận. Nhất thời, phẫn nộ ở trong lòng của Trần Viễn cũng không khỏi tan biến hơn phân nửa. Sau đó, anh có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nói ra.
“Chuyện này tôi đã giải thích với cô bao nhiêu lần rồi? Sự việc năm đó hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, tôi với cô ấy đã không có liên quan gì đến nhau. Thế nên, tôi không muốn nghe cô nhắc đến chuyện này thêm một lần nào nữa.”
Nói xong, Trần Viễn cũng rất dứt khoát xoay người rời đi. Anh cũng mặc kệ người phụ nữ trước mặt có tức giận hay không. Đối với anh mà nói, lúc này anh đã không có thời gian để đôi co với cô.
Thế nhưng, Trần Viễn vừa mới xoay lưng bước đi, âm thanh của Hỏa Phượng đã lần nữa vang lên.
“Nếu anh dám bước thêm nửa bước, viên đạn tiếp theo của tôi sẽ không chỉ bắn trúng mặt đất đơn giản như vậy thôi đâu.”
Lần này, Trần Viễn thật sự đã không có cách nào rời đi. Ánh mắt của anh mang theo mấy phần khó chịu, chăm chú nhìn về phía Hỏa Phương.
“Cô muốn như thế nào? Tôi cũng không có thời gian lưu lại ở chỗ này!”
Kỳ thật, trong lòng Trần Viễn biết rõ là Hỏa Phượng sẽ không thật sự bắn chết mình. Thế nhưng, người đàn bà này trước đây từng có tiếng xấu là một người điên, anh cũng không có dám chắc, cô ta có thể bắn thủng một lỗ ở trên người mình hay không. Chính vì thế, lúc này anh chỉ có thể dừng lại để thương lượng.
“Đi gặp chị em của tôi một lần, tôi sẽ cho anh rời đi!”
Lần này, Hỏa Phương cũng rất dứt khoát, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình. Thế nhưng, phản ứng của Trần Viễn càng thêm cương quyết hơn.
“Không thể!”
“Tại sao?”
“Bởi vì…”
Lời mới vừa ra khỏi miệng, âm thanh của Trần Viễn đột nhiên ngừng lại. Sau đó, bên trong ánh mắt của anh mang theo vô tận sát ý.
“Muốn chết!”
Lúc này, ở phía bên ngoài tường vây, một nhóm người đang không ngừng vây quanh mấy cái bóng người. Những người này, phần lớn đều mặc quân phục, trên tay cầm theo vũ khí. Mà mấy người đang bị vây ở bên trong, ngoài Phi Hổ cùng với Tiểu Trần, còn có gã đàn ông mặc áo vest đỏ và hộ vệ của hắn ta, Ivan.
Thế nhưng, gã hộ vệ tên Ivan đã bị thương không nhẹ, trên người nhiễm đầy máu tươi. Hơn nữa, phía trên bắp chân của hắn còn có một chỗ vết thương khá nghiệm trọng, lúc này ngay cả việc di chuyển cũng vô cùng khó khăn.
Mặc dù gã đàn ông mặc áo vest tình trạng tương đối khá hơn. Nhưng sắc mặt của hắn ta lúc này cũng đã trắng nhợt. Bởi vì, thời gian sử dụng bí thuật vừa mới trôi qua, khiến cho bản thân cũng hắn cũng tạm thời rơi vào trình trạng suy yếu. Mà vì cẩn phải bảo vệ cho hắn, nên gã hộ vệ mới bị thành viên của đội Long Vệ, cùng với hai người Phi Hổ, Tiểu Trần đánh cho bị thương.
Nhưng mà, ngay lúc mọi người cho rằng trận chiến này đã kết thúc. Đột nhiên, gã đàn ông mặc áo vest đó bất ngờ cắn thuốc. Sau đó, thực lực của hắn lập tức bạo tăng, nhanh chóng đem mấy người Phi Hổ đánh lui.
Nhân lúc nhóm người Phi Hổ không có thời gian phòng bị, tên này vậy mà lần nữa đem Lưu Thục Hiền khống chế ở trong tay.
“Ha ha ha, tới đi, tất cả các người tới đi. Hôm nay, ta muốn nhìn xem là các người chết, hay là ta vong!”
Lúc nói ra lời này, vẻ mặt của hắn đã hơi có phần vặn vẹo. Rõ ràng, viên thuốc vừa rồi hắn mới nuốt xuống cũng không phải giống như là bí thuật, chỉ có thể tạm thời tiêu hao lực lượng mà thôi. Nó giống như một dạng thuốc kích thích, có thể để cho thực lực của người sử dụng lập tức bạo tăng. Đồng thời, tác dụng phụ cũng cực kỳ nghiêm trọng. Nếu như ý chí của người sử dụng không có đủ mạnh, sẽ dẫn đến tình trạng cực đoạn, trở nên cực kỳ tàn báo hiếu chiến.
Vốn dĩ, trước khi đến đây hắn cũng không có ý định sử dụng đến loại thuốc này. Nhưng lúc này, tình huống thật sự ra ngoài dự tính của hắn. Không biết vì sao, Hỏa Phương lại kịp thời xuất hiện, còn dẫn theo một nhóm Long Vệ đến đây vây giết bọn họ.
Mặc dù thực lực của những người này nhiều nhất chỉ đạt đến cảnh giới đại sư đỉnh phong, sắp tiếp cận tới cảnh giới tông sư mà thôi. Nhưng mà, mỗi người đều có công pháp vô cùng đặc thù, có thể liên kết, phối hợp với nhau để cho sức mạnh tăng lên một cái cấp bậc cao hơn so với thực lực của bản thân. Hơn nữa, loại công pháp này hoàn toàn không có một chút tác dụng phụ nào, ngoại trừ thời gian không được kéo dài mà thôi.
“Đem cô ấy thả ra, tôi sẽ để cho các người an toàn rời khỏi nơi này!”
Lúc này, âm thanh của Trần Viễn đột nhiên vang lên, để cho tất cả mọi người ở đầy đều không khỏi quay đầu nhìn lại. Ngay cả gã thanh niên mặc áo vest đỏ cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều, trong ánh mắt của hắn ngoài việc thù hận cũng chỉ là một cỗ sát khí tràn ngập bốn phương tám hướng.
“Muốn thả người? Ha ha ha, vậy thì để mạng của mày lại đi!”
Lúc nói ra lời này, bàn tay của hắn vậy mà trực tiếp đem cổ họng của Lưu Thục Hiền bóp chặt. Nhất thời, sắc mặt của Lưu Thục Hiền trở nên trắng bệch, hai con mắt rưng rưng trừng lớn.
“Thả người, tôi sẽ làm theo yêu cầu của các người.”
Lúc này, Trần Viễn không hề làm ra bất kỳ động tác dư thừa nào. Anh trực tiếp đi về phía trước mặt của gã đàn ông mặc áo vest đỏ, sau đó tự mình ngưng tụ ra một luồng linh lực, nện thẳng về phía lồng ngực của mình.
“Khục…”
Một chưởng này vỗ xuống, trong miệng của Trần Viễn liền nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai tròng mắt của Lưu Thục Hiền trở nên đỏ bừng. Mà hai người Phi Hổ và Tiểu Trần cũng gấp gáp hô lên.
“Lão đại!”
“Lão đại!”
Thế nhưng, Trần Viễn lại đưa tay ngăn cản, không để cho bọn họ tiến lại gần.
“Tôi đã đáp ứng yêu cầu của anh, bây giờ anh có thể thả người được chưa?!”
Vừa nói, Trần Viễn vừa lau đi vết máu ở trên khóe miệng, dáng vẻ tỏ ra cực kỳ uể oải.
“Ha ha ha, tốt, vô cùng tốt! Tao sẽ giúp mày toại nguyện!”
Lúc này, gã đàn ông mặc áo vest đỏ vậy mà điên cuồng cười to một trận. Sau đó, hắn trực tiếp đem Lưu Thục Hiền ném sang một bên, rồi lao thẳng về phía Trần Viễn, đánh ra một chưởng.
Ầm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.