Nhìn nụ cười tràn đầy tự tin của Trần Viễn, không biết vì sao trong lòng của Tôn Băng Băng lại có chút tin tưởng, lời này của anh chính là sự thật.
Thế nhưng, trải qua nhiều năm lăn lộn ở trong Minh Nguyệt Giáo, cô biết rất rõ giáo chủ là kẻ đáng sợ đến như thế nào.
Thế nên, chỉ hơi thoáng thất thần một chút, cô lập tức liền nhịn không được, bật cười lắc đầu.
“Mặc dù lời nói của anh vô cùng hùng hồn, khí thể cũng đầy đủ mười phần. Nhưng mà, anh chưa bao giờ gặp qua ông ta, anh càng không biết ông ta đáng sợ như thế nào. Thế nên, tôi vẫn khuyên anh một câu. Nếu như anh muốn đi gặp bà ta, thì tốt hơn hết vẫn là ngoan ngoãn một chút, cũng không cần phải làm ra bất kỳ hành động ngu xuẩn nào. Nếu không, đến lúc đó dù anh có thêm ra cái mạng, tôi cũng không có cách nào để cứu anh được đâu.”
Nói xong lời này, Tôn Băng Băng dường như cũng mất đi sự kiện nhẫn, đột nhiên dứng dậy, dự định bước nhanh ra ngoài
Nhưng mà, thân hình của Trần Viễn lúc này lại lóe lên, đem lối đi ở trước mặt của cô chắn ngang.
“Khoan đã!”
Thấy được động tác của anh, trong con ngươi của Tôn Băng Băng lập tức liền trở nên băng lãnh, giọng nói càng thêm mấy phần lạnh lùng.
“Anh muốn thế nào?”
Nghe ra được Tôn Băng Băng lúc này đang rất tức giận, nhưng Trần Viễn lại làm giống như không thấy. Ngược lại, trên khuôn mặt của anh còn treo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894932/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.