“Không có!”
Trần Viễn rất dứt khoát trả lời, để cho Lương Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, cô mới kịp phản ứng lại, trừng to hai mắt, nhìn về phía anh.
“Thật sự không có?”
“Không có!”
Lần nữa chắc chắn khẳng định, lúc này Trần Viễn cũng dần bắt đầu mất đi kiên nhẫn, vội vàng nói ra.
“Trên người tôi thật sự chỉ có một chiếc nhẫn này. Hơn nữa, thứ này tôi cũng tuyệt đối không thể nào đưa cho cô. Thế nên, trước hết cô thử kiểm tra lại vật phẩm ở trong bình ngọc này đi. Đây đối với cô tuyệt đối là một món bảo vật vô giá!”
Nghe Trần Viễn nói đến nước này, rốt cuộc Lương Minh Nguyệt cũng từ trên nhẫn trữ vật của anh thu hồi lại ánh mắt. Sau đó, cô hơi cẩn thận đánh giá bình ngọc được đặt ở trên mặt bàn. Mặc dù, bề ngoài của chiếc bình ngọc này không có gì quá đặc thù, ngay cả phẩm chất cũng không đến mức xuất sắc. Nhưng mà, chỉ hơi quan sát một lúc, Lương Minh Nguyệt đột nhiên cảm nhận được một luồng hương khí nhàn nhạt, để cho hai mắt của cô nhất thời không khỏi sáng lên.
“Đây là?!”
Cũng không thể nào kịp chờ đợi, Lương Minh Nguyệt vội vàng đem bình ngọc mở ra. Lúc này, bên trong bình ngọc chỉ có duy nhất một hạt sen trắng trong suốt như thủy tinh. Hơn nữa, phía trên hạt sen còn quấn lấy thất sắc quang mang. Chỉ vừa nhìn đến, Lương Minh Nguyệt liền có thể cảm giác được hạt sen này thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894923/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.