Thấy được phản ứng của Trần Viễn, hai ông bà cũng không có nói thêm lời gì. Cụ Tôn thì chỉ hơi híp mắt lại, đầu có chút gật gù. Còn bà lão thì chậm rãi, lại đổ nước trà đầy vào trong chén của Trần Viễn.
“Nếu trà ngon như vậy, thế thì cậu uống thêm một chút nữa đi! Thứ này bình thường chúng tôi cùng rất ít khi uống. Hôm nay có được khách quý như vậy, ông ấy mới chịu để tôi lấy ra sử dụng!”
Nghe bà cụ nói như vậy, ông cụ không khỏi mở to hai mắt ra nhìn. Nhưng bộ dáng của ông cụ lúc này, giống như cũng không phải là đang tức giận. Ngược lại, thần sắc mang theo mấy phần buồn cười.
“Cái bà này, có ai đời lại đi nói xấu chồng mình như vậy bao giờ?”
Ông cụ hơi chút phàn nàn.
“Được rồi, được rồi! Tôi không làm phiền hai ông cháu các người nói chuyện nữa, tôi đi xuống bếp nấu cơm có được chưa?!”
Nói xong, thân hình của bà cụ rất nhanh, liền thoăn thoát đi về phía sau nhà. Chỉ một thoáng, Trần Viễn cũng không thấy bóng dáng của bà cụ đâu cả.
Nhưng lúc này, ông cụ cũng đột nhiên đứng dậy, hai tay chắp ở phía sau lưng, đi về phía trước sân vườn.
Thấy thế, Trần Viễn cũng vội vàng đứng dậy, theo ở phía sau lưng. Thấy ông cụ không có lên tiếng, anh cũng không dám mở miệng ra nói chuyện, cứ lẳng lặng đứng ở bên cạnh một hồi rất lâu.
Lúc này, ông cụ đột nhiên xoay đầu lại, nhìn Trần Viễn mỉm cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894921/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.