Vì đâu mà chiến?
Vì đâu mà hy sinh?
Trong đầu của Trần Viễn lúc này hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng trong lúc nhất thời anh lại không có cách nào tìm ra lời giải đáp.
Ầm!
Ầm!
Cổng thành sụp đổ, hình ảnh ở phía trước mắt của Trần Viễn đột nhiên nổ tung. Sau đó, anh thấy được mình lần nữa đứng ở trên lối đi của Thất Nguyệt Thành. Nhưng lần này, xung quanh anh đã không còn bất kỳ bóng người nào. Ngược lại, anh thấy được ánh mắt của bà lão với vẻ mặt tràn đầy ý cười, nhìn về phía mình.
“Bà…”
Lời của Trần Viễn còn chưa nói ra khỏi miệng, bà lão đã vội lắc đầu, ra hiệu để cho anh không được phép lên tiếng. Sau đó, mặt đất xoay chuyển, không gian ở phía trước mặt của Trần Viễn lại lần nữa chuyển động.
Lúc này, Trần Viễn thấy được mình đang đứng ở trên tường thành, đưa mắt nhìn về bốn phía xung quanh.
Có thể, lần này bên cạnh anh cũng không có bất kỳ một ai, chỉ có một mình anh lẻ loi đứng ở phía trên tường thành, đối diện với khung cảnh vô cùng tráng lệ đang xuất hiện ở dưới tường thành.
Từng chồng bạch cốt khô lâu được chồng chất thành từng dãy núi cực kỳ đồ sộ. Mà đứng trên đỉnh cao nhất của những bạch cốt này, chỉ có duy nhất một bóng người. Bóng người này để cho Trần Viễn có loại cảm giác hết sức quen thuộc, anh cũng không biết là mình từ nơi nào gặp đến.
Cho đến khi, bóng lưng đó xoay lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894898/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.