Chương trước
Chương sau
“Đội trưởng, anh trở về rồi?”

Nhìn thấy Trần Viễn từ trên thang máy của đường hầm bước ra ngoài, đám người Phi Hổ, Tiểu Trần không khỏi đồng loạt hô lên.

Mà nhìn thấy được mấy người bọn họ, Trần Viễn chỉ hơi đưa mắt nhìn qua một chút. Sau đó, anh hơi thấp giọng, nói ra.

“Tiểu Trần, giúp tôi liên hệ với thủ trưởng, tôi có chuyện quan trọng muốn thông báo với bọn họ!”

Nghe Trần Viễn nói ra lời này, sắc mặt của mấy người Tiểu Trần lập tức lộ ra một vẻ nghiêm trọng. Bởi vì, bình thường bọn họ cũng không có thấy Trần Viễn nghiêm túc như vậy.

“Được rồi, anh chờ em một chút!”

Tiểu Trần lên tiếng đáp lại, sau đó liền cấp tốc quay trở lại phòng làm việc của mình. Đứng ở một bên, mặc dù Phi Hổ rất muốn lên tiếng hỏi thăm đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi thấy ánh mắt của Trần Viễn mang theo mấy phần lãnh ý, cậu ta cũng không dám mở miệng để nói chuyện, chỉ có thể im lặng đứng ở một bên.

Qua chừng vài phút, Tiểu Trần đã một lần nữa ra ngoài, báo cho Trần Viễn biết mình đã liên hệ được với người ở phía trên. Nghe vậy, Trần Viễn cùng với Phi Hổ đều bước vào trong phòng liên lạc.

“Trần Viễn, hôm nay là ngọn gió nào để cậu gọi điện đến tìm tôi? Không phải, trại huấn luyện của cậu đã xảy ra vấn đề gì rồi chứ?”

Trần Viễn vừa mới đi vào trong phòng liên lạc, âm thanh của một người đàn ông trung niên vô cùng hào sảng vang lên. Mà ở phía trên màn hình máy tính lúc này hiện lên hình ảnh của một sĩ quan quân đội, trên cầu vai mang theo quân hàm thượng tướng. Người này là một trong số ba vị lãnh đạo đứng đầu của quân đội Đại Việt, Thượng trướng Trương Anh Kiệt. Hơn nữa, đối phương cũng là một vị cường giả cấp bậc đại tông sư. Mặc dù Trần Viễn cũng không biết rõ phẩm cấp của Trương Anh Kiệt, nhưng theo suy đoán của anh, ông ta ít nhất cũng đã đột phá đến tam, nhị phẩm trở lên.



“Tướng quân, vừa rồi tôi mới gặp được một chiếc tàu chiến của quân đội áp sát vào biển cảnh của chúng ta. Hơn nữa, đối phương còn mang theo rất nhiều dị năng giả, thực lực đều rất mạnh!”

Đối mặt với Trương Anh Kiệt, Trần Viễn cũng không có thời gian nói nhảm, anh trực tiếp nói ra chuyện vừa mới xảy ra ở trên bờ biển.

Mà nghe được lời này của Trần Viễn, nụ cười trên khuôn mặt của vị Thượng tướng quân đội lúc này không khỏi cứng đờ lại. Đồng thời, ánh mắt của ông ta hơi khẽ liếc về phía hai người Tiểu Trần và Phi Hổ đang đứng sau lưng của Trần Viễn.

Ngay lập tức, hai người bọn họ liền hiểu ý, vội vàng nói ra: “Đội trưởng, tôi còn có việc, chúng tôi xin phép được đi ra ngoài trước!”

Nói xong, Tiểu Trần liền lôi kéo tay của Phi Hổ đi ra ngoài. Mặc dù trong lòng Phi Hổ có chút không nỡ, còn muốn nghe xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi Phi Hổ thấy được Tiểu Trần liếc mắt trừng mình một cái, rốt cuộc cậu ta cũng không chỉ có thể xấu hổ cười cười một trận, rồi vội vàng đi theo ra phía bên ngoài.

Lúc này, nhìn thấy bóng lưng của cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều đã rời đi, âm thâm của Trương Anh Kiệt hơi có mấy phần thiếu kiên nhẫn, nói ra.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Làm sao tàu chiến của bọn họ có thể áp sát đất liền?!”

Kỳ thật, điều này cũng chính là điều mà Trần Viễn đang nghi ngờ ở trong lòng. Bất quá, lúc này anh cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đem mọi chuyện nói lại một lần. Tất nhiên, những chuyện liên quan đến công pháp tu luyện cũng như Phượng Hoàng Chân Hỏa anh đều không có nhắc đến nửa chữ, chỉ đại khái qua loa nói qua một chút tình hình chiến đấu, sau đó liền im lặng chờ đợi phản ứng của đối phương.

Nghe xong những lời này của Trần Viễn, Trương Anh Kiệt hơi có chút trầm ngầm, hai đầu ngón tay liên tục gõ nhẹ lên trên mặt bàn, bộ mặt cũng mang theo mấy phần âm trầm.

Qua một lúc lâu sau, lúc này Trương Anh Kiệt mới lần nữa lên tiếng, nói ra: “Theo cậu thấy, chuyện này nên xử lý như thế nào?”

Đột nhiên nghe đối phương hỏi vấn đề như vậy, Trần Viễn không khỏi trợn trừng hai mắt nhìn lên.

“Thủ trưởng, tôi chẳng qua chỉ là một thành viên của đội Long Vệ mà thôi, cũng không phải là sĩ quan chỉ huy, tôi làm sao lại biết xử lý chuyện này như thế nào? Với lại, toàn bộ tàu chiến đã bị tôi đánh chìm, hiện tại cũng không có cách nào để điều tra được nội ứng ở bên trong. Thế nên, tôi không muốn dính dáng thêm vào chuyện này nữa. Nếu như ngài có mệnh lệnh, thì cứ trực tiếp giao cho tôi đi xử lý là được rồi!”

Vốn dĩ Trương Anh Kiệt còn muốn thăm dò suy nghĩ của Trần Viễn một chút. Lúc này nghe anh nói như vậy, ông ta không khỏi lớn tiếng cười lên một trận.

“Ha ha ha, cậu quả nhiên là người ngay thẳng!”

Cười một hồi, Trương Anh Kiệt mới thu hồi lại nụ cười trên mặt của mình. Sau đó, ông ta nghiêm túc nói ra.

“Được rồi, chuyện này tạm thời chỉ tôi biết, cậu biết. Đợi tôi báo cáo lên phía trên nhìn xem bọn họ sẽ xử lý như thế nào. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, chuyện lần này là công lớn của cậu. Cậu có muốn được khen thưởng gì không, cứ việc nói ra, tôi sẽ giúp cho cậu đề bạt lên phía trên.”



Đối với thái độ của Trần Viễn, Trương Anh Kiệt vẫn luôn cảm thấy cực kỳ hài lòng. Trước kia, bởi vì một số nguyên nhân nên Trần Viễn mới tạm thời rời khỏi quân ngũ. Hiện tại, từ ngày anh bắt đầu gia nhập vào đội Long Vệ, quân đội cũng liên tiếp nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Nhất là một số tổ chức tà giáo trong nước liên tục bị quân đội bắt giữ, để danh tiếng của Long Vệ cũng tăng lên rất lớn.

Chính vì thế, lúc này Trương Anh Kiệt đối với Trần Viễn cũng vô cùng hài lòng, ông ta hy vọng Trần Viễn có thể tiếp tục phục vụ ở trong quân ngũ, đem vị thế của quân đội tăng cao.

“Khen thưởng thì thôi đi, dù sao hiện tại tôi cũng không có nhu cầu gì nhiều. Ngược lại, tôi có một chút đề nghị, không biết thủ trưởng có muốn nghe hay không?”

Thấy Trần Viễn vậy mà không muốn nhận khen thưởng, trong lòng của Trương Anh Kiệt không khỏi lộ ra mấy phần thất vọng. Thế nhưng, nghe Trần Viễn còn đưa ra đề nghị, sắc mặt của ông ta lập tức liền trở nên nghiêm túc, bắt đầu lắng nghe.

Cũng không biết hai người bọn họ đã nói gì với nhau. Qua một hồi lâu, Trần Viễn mới rời khỏi phòng liên lạc, đi ra bên ngoài.

“Đội trưởng, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi sao?”

Vừa nhìn thấy Trần Viễn từ trong phòng liên lạc đi ra ngoài, ánh mắt của Phi Hổ không khỏi sáng bừng lên, lộ ra một cỗ hiếu kỳ, liên tục nhìn về phía Trần Viễn để hỏi thăm.

Thế nhưng, Trần Viễn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói ra: “Ừm, đã giải quyết xong rồi! Nếu không có việc gì, các cậu vẫn nên tiếp tục tập luyện đi. Mấy ngày hôm nay, tôi muốn yên tĩnh một chút, cũng không nên để cho ai đi đến phòng tôi làm phiền!”

Bỏ lại câu nói này, bước chân của Trần Viễn chậm rãi đi trở về phía phòng riêng của mình. Mặc dù động tác của anh nhìn như rất chậm rãi, không chút vội vàng gì. Nhưng mỗi bước mà anh bước ra, vậy mà có thể trực tiếp đi xa đến mấy chục mét. Đợi cho hai người Tiểu Trần cùng Phi Hổ nhìn lại, bóng lưng của anh đã cấp tốc biến mất ở trong hành lang.

Ngay lập tức, Phi Hổ nhịn không được, đưa tay lên dụi dụi ở trên mắt của mình một trận.

“Tiểu Trần, vừa rồi không phải là tôi nhìn lầm đấy chứ? Lão đại, anh ấy có phải vừa rồi dùng thuật pháp gì hay không? Làm sao tốc độ lại nhanh đến như vậy?”

Mặc dù đã từng không ít lần chứng kiến Trần Viễn chiến đấu. Nhưng vừa rồi, bọn họ thật sự không rõ Trần Viễn là làm sao làm được. Dù sao, nhìn bộ dáng của anh chỉ như đang bước đi rất bình thường, vậy mà một bước lại vượt xa mấy chục mét, chẳng khác nào đang thuấn di.

“Tôi làm sao mà biết được? Việc này anh muốn hỏi, vậy thì đi mà hỏi lão đại ấy. Tôi còn có việc, không muốn ở đây phí thời gian với anh.”

Đối với nghi vấn của Phi Hổ, kỳ thật Tiểu Trần cũng rất muốn biết. Nhưng cậu ta hiểu rất rõ tính tình của Trần Viễn, nếu như Trần Viễn muốn nói cho bọn họ biết, thì anh sẽ nói ra cũng không cần thiết phải giấu giếm. Mà một khi Trần Viễn không muốn để cho bọn họ biết, thì có hỏi cũng vô dụng.

Thế nên, Tiểu Trần chỉ có thể tự mình trở lại phòng làm việc, tiếp tục công việc của bản thân, mà không giống như Phi Hổ, chỉ đứng một chỗ ngây người thật lâu.



Trở về phòng riêng, Trần Viễn chậm rãi ngồi xếp bằng ở trên giường ngũ. Hai mắt của anh lúc này hơi hơi nhắm lại một chút, tinh thần cũng bắt đầu dần chìm vào trong Tiên Cung, đang ẩn giấu ở trong thức hải.

“Tiểu tử, ngươi còn muốn như thế nào? Truyền thừa của chúng ta đều đã bị ngươi hao hết, sao ngươi còn chưa để cho bọn ta ra ngoài?”

Ngay lúc tinh thần của Trần Viễn vừa chìm vào bên trong thức hải, âm thanh của vô số cường giả ở trong đầu của anh ông ông vang lên. Nhưng mà, Trần Viễn một bộ không thèm để ý, trực tiếp đi thẳng về phía khu vực trung tâm của Tiên Cung, nhìn lấy một đạo tàn hồn đang treo lơ lửng ở đó.

“Tiền bối, hiện tại Ma tộc đã hiện thế. Vậy, ngài có thể giúp ta tìm tới Cổ Chiến Trường hay không? Ta muốn đi vào bên trong để tìm vài thứ?!”

Vừa đi tới trước đạo tàn hồn treo lơ lửng ở trước mặt, Trần Viễn liền đem ý định của mình một lần nói ra hết.

Nghe thế, đạo tàn hồn kia không khỏi xoay người nhìn lại. Đây là nữ tử ẩn giấu ở trong Tiên Cung, cũng là thánh nữ ở trong miệng của mấy sợi tàn hồn lưu lại ở bên trong Truyền Thừa Điện.

“Nếu như ngươi đã muốn đi, vậy thì ta sẽ giúp ngươi đi qua một lần. Bất quá, nơi này cấm chế dày đặt, trừ phi ngươi có được Tiên Ma Lệnh, nếu không cũng rất khó có thể an toàn đi vào.”

“Ý ngài, chính là đồ vật này?”

Lời nói của thánh nữ còn chưa có kết thúc, Trần Viễn đã từ trên người lấy xuống một khối lệnh bài, giơ lên trước mặt của đối phương. Nhất thời, thánh nữ không khỏi mở to hai mắt, trợn tròn một cái.

“Ngươi làm sao lại lấy được vật này?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.