Chương trước
Chương sau
Qua một hồi nghe được kế hoạch của Trần Viễn nói ra, lúc này lông mày của Triệu Kiến An không khỏi nhíu lại, trên khuôn mặt mang theo mấy phần không vui.

Thấy thế, Kiều Thanh Phượng cũng vội vàng mở miệng xen vào.

“Trần Viễn, chuyện này cũng quá nguy hiểm, hay là để tôi theo cậu, còn đội trưởng thì tự mình dẫn đội trở về, thế nào?”

“Không được!”

Kiều Thanh Phượng vừa mới nói ra lời này, cả Trần Viễn lẫn Triệu Kiến An đều đồng loạt hô lên. Ngay sau đó, sắc mặt của cả hai người không khỏi lộ ra mấy phần quái dị, liếc mắt nhìn nhau.

“Khụ khụ, đội trưởng, Thanh Phượng, chuyện này tôi đã quyết định rồi. Hai người ở lại phụ trách bảo đảm an toàn cho những binh sĩ còn lại, tôi sẽ tự mình đi vào di chỉ thăm dò một chuyến. Tất nhiên, nơi này tạm thời cũng không có cách nào an toàn, hai người hãy nên chú ý một chút. Nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm gì, có thể phát ra tín hiệu cậu cứu, tôi sẽ bằng vào tốc độ nhanh nhất đến hỗ trợ cho mọi người.”

Nói xong những lời này, thần sắc của Trần Viễn cũng trở nên nghiêm nghị lên. Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng không khỏi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đã nhìn ra được, lần này Trần Viễn là không muốn có người liên lụy đến mình.

“Thôi được rồi, vậy thì cậu cứ tự làm theo ý mình đi. Nhưng mà, nhớ cẩn thân một chút.”

Biết rõ đã không thể nào ngăn cản được ý định của Trần Viễn, Triệu Kiến An lúc này chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trên bả vai của Trần Viễn để dặn dò.

“Đội trưởng, Thanh Phượng! Hai người cứ yên tâm đi, tôi sẽ tự mình lo tốt cho mình!”

Nói xong lời này, Trần Viễn cũng không tiếp tục lưu lại nói chuyện với hai người nữa. Anh tự mình đi ra ngoài, sau đó dặn dò với hai vị tiểu đội trưởng của tiểu đội một và tiểu đội hai một vài câu. Cuối cùng, bước chân của anh chậm rãi hướng về phía khu vực di chỉ tiến lên. Chỉ một chốc, thân ảnh của anh cũng hoàn toàn biến mất, không thấy gì nữa.

Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn đã hoàn toàn đi xa, lúc này Kiều Thanh Phượng không khỏi liếc mắt nhìn sang Triệu Kiến An nói ra.



“Đội trưởng, anh nói cậu ta có thể an toàn trở về hay không?”

“Tất nhiên là có, đừng nhìn cậu ta có vẻ nông nỗi như vậy. Nhưng kỳ thật, mỗi lần quyết định làm việc gì đó, cậu ta đều làm rất chắc!”

Ngữ khí của Triệu Kiến An lúc này có mấy phần hồi ức xa xăm, trong con ngươi cũng hiện ra một ít tinh quang. Tất nhiên, Kiều Thanh Phượng cũng không để ý được đến viêc này, trong đôi mắt của cô hiện tại có một chút lo lắng.

Lúc này, thời gian đã trôi qua hơn nửa ngày, thân ảnh của Trần Viễn xuất hiện ở một chỗ đầm nước. Bốn phía xung quanh mọc đầy bụi cây, hơn nữa bên trong không khí còn truyền đến một cỗ ẩm ướt, vô cùng khó chịu.

Theo như những gì mà Trần Viễn thu thập được, thì từ vị trí đầm lầy này đi khoảng chừng hơn mười kilomet nữa là sẽ tới được chỗ di tích. Chỉ là, muốn vượt ngang qua đầm lầy, Trần Viễn cần phải đối mặt với một ít nguy hiểm ẩn giấu ở trong đầm nước.

Tất nhiên, Trần Viễn hoàn toàn có thể lựa chọn phương pháp an toàn hơn, trực tiếp vòng qua khỏi chỗ đầm này này. Thế nhưng, nếu như lựa chọn đi vòng, Trần Viễn cần phải di chuyển một đoạn khoảng cách tương đối xa, ít nhất cũng phải đi hơn mấy chục kilomet nữa mới tới nơi.

Bằng vào thực lực của bản thân hiện tại, Trần Viễn cũng không nghĩ phải phiền phức như vậy. Anh muốn vượt ngang qua chỗ đầm lầy, nhìn xem đám dị thú ẩn giấu ở bên trong so với Giao Long cùng với Huyết Ma Biên Bức có mạnh hơn hay không.

Nghĩ liền làm, Trần Viễn không hề do dự một chút nào, anh vừa đặt chân đi tới đầm lầy, liền trực tiếp đem một khỏa lựu đạn ném xuống nước.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt nước bắn lên từng trận bọt nước tung bay trắng xóa. Đồng thời, lúc này tiếng nổ cũng làm cho bầy thú ở bên trong đầm lầy kinh động, liên tục không ngừng có dị thú từ bên trong phóng ra ngoài.

Chỉ là, đám dị thú này thực lực cũng không mạnh, Trần Viễn chỉ cần tùy tiện vung tay vài cái, liền đem bọn chúng đánh tan.

Ầm!

Ngay khi Trần Viễn đem một nhóm dị thú không có mắt diệt sát, lúc này mặt nước đột nhiên đung đưa kịch liệt. Ngay sau đó, một con quái vật có hình thể vô cùng khổng lồ, thân cao năm mét, dài đến trăm mét từ trong mặt nước phóng ra ngoài.

Nhìn thấy hình dáng của con quái vật này, lông mày của Trần Viễn không khỏi khẽ nhíu một cái. Bởi vì, từ trong ký ức mà Hỏa Phượng lưu lại, thì con quái vật này có tên là Huyền Quy Cự Ngạc. Bề ngoài của nó giống hệt như rùa, trên lưng còn có một cái mai rất lớn. Thế nhưng, đầu và đuôi của nó lại là cá sấu. Hơn nữa, loại Huyền Quy Cự Ngạc còn có một chút huyết mạch của thần thú Huyền Quy.

Trần Viễn cũng không biết con Huyền Quy Cự Ngạc này có bao nhiêu huyết mạch thần thú, nhưng nhìn thấy bộ dáng hung hung của nó, đang mở ra cái miệng rộng tràn đầy răng nhọn táp về phía mình. Trần Viễn cũng không một chút do dự, trực tiếp triệu hồi ra hư ảnh Phượng Hoàng, đem một đoàn ngọn lửa từ trong tay của mình bắn ra, thẳng tắp hướng về phía miệng máu của nó ném tới.

Oành!

Hống!

Đột nhiên bị ngọn lửa đánh trúng, trong miệng của Huyền Quy Cự Ngạc không khỏi phát ra một trận âm thanh kêu thảm. Đồng thời, cái đuôi của nó cấp tốc quất tới, hướng về phía vị trí thân hình của Trần Viễn đập xuống.



Ầm!

Khói bụi bay lên mù mịt, vị trí mà Trần Viễn vừa mới đang đứng, lúc này xuất hiện một cái hố sâu rộng đến trăm mét, mặt đất xung quanh cũng biến thành một vũng nước lớn, vô số bùn đất, cỏ cây không ngừng cuồn cuộn kéo đến.

“Hừm!”

Ở một chỗ cách đầm nước hơn trăm mét, thân ảnh của Trần Viễn lúc này cũng một lần nữa hiện ra. Chỉ có điều, thần sắc của anh lúc này tỏ ra nghiêm nghị, vẻ mặt cũng lộ ra mấy phần nghiêm trọng.

Vừa rồi, nếu như không phải bản thân trốn nhanh, một kích vừa rồi của Huyền Quy Cự Ngạc cho dù không có đánh chết anh, thì cũng khiến anh lột xuống một vài lớp da.

Hơn nữa, khả năng chịu đòn của con Huyền Quy Cự Ngạc này cũng quá mạnh rồi đi? Cho dù vừa rồi bị ngọn lửa ở trong tay của Trần Viễn đánh trúng, khiến nó phản ứng có chút mãnh liệt. Nhưng rõ ràng, ngọn lửa của Trần Viễn cũng không gây ra cho nó bao nhiêu tổn thương.

Nếu như không phải vì quá khinh địch, nên bị trúng phải một kích bất ngờ. Lúc này, sợ rằng Trần Viễn muốn để cho nó tổn thương một chút cũng cực kỳ khó khăn.

Hơi nhíu nhíu mày một cái, trong lòng của Trần Viễn hiện tại đang rất buồn bực. Lần trước, đối phó với Giao Long bản thân anh cũng không có chật vật như vậy. Nhưng nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý, dù sao Giao Long cũng chỉ là Giao Long, nó không chân chính hóa rồng. Hơn nữa, bản thân Giao Long là do độ kiếp bị thương. Nếu không, bằng vào thực lực của nó, Trần Viễn tuyệt đối cũng không có được quả ngọt để ăn.

Hiện tại, lần nữa đối mặt với một con quái vật có lực phòng ngự không hề thua kém gì so với Giao Long, thậm chí còn có mấy phần nhỉnh hơn. Lúc này, trong lòng Trần Viễn không khỏi do dự, không biết là anh có nên tiếp tục đánh nhau với nó hay không?

Chỉ là, còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ ra đối sách, lúc này cái đuôi của Huyền Quy Cự Ngạc lại lần nữa quất tới.

Tốc độ của nó so với vừa rồi còn muốn nhanh hơn. May mắn, Trần Viễn đứng cách nó một khoảng cách tương đối xa. Thế nên, anh rất dễ dàng liền nhảy người lên tránh được.

Ầm!

Ầm!

Giống như vừa rồi bị ăn một chút thiệt thòi, để cho Huyền Quy Cự Ngạc cảm thấy vô cùng tức giận. Thế nên, ngay khi Trần Viễn nhảy người lên tránh né được, động tác của nó lại lần nữa thay đổi. Một cái móng vuốt khổng lồ đột nhiên đập tới, hướng về phía trên đỉnh đầu của Trần Viễn vỗ xuống.

Ầm!

Một cú đập này của Huyền Quy Cự Ngạc làm cho mặt đất trở nên lay động kịch liệt, ngay cả cây cối xung quanh, lúc này cũng bị một trảo của nó vỗ đến nát vụn.

Thân hình của Trần Viễn từ trong bùn đất chật vật chạy trốn ra ngoài. Lúc này vẻ mặt của anh có chút tái nhợt. Vừa rồi, một kích của Huyền Quy Cự Ngạc thật sự là có chút đáng sợ. May mà anh nhanh nhẹn tránh được. Nếu không, một kích này của nó có thể trực tiếp đập anh ra thành thịt nát.



Hiện tại, tình huống trước mắt để cho Trần Viễn không có quyết định nào khác, anh chỉ có thể dứt khoát lựa chọn đường vòng, chạy trốn ra khỏi đầm lầy.

Thế nhưng, Huyền Quy Cự Ngạc một mực truy đuổi không tha. Nó đối với Trần Viễn, giống như cực kỳ cố chấp. Cho dù Trần Viễn đã chạy ra xa hơn mười mấy cây số, lúc này thân ảnh của Huyền Quy Cự Ngạc vẫn đuổi theo phía sau không bỏ.

“Chết tiệt, mày đừng tưởng rằng tao thật sự sợ mày.”

Trong lòng tức giận, mắng lên một tiếng thật to. Lúc này, thân hình của Trần Viễn cấp tốc hóa thành trận trân tinh quang, từ giữa không trung biến mất không thấy.

Ngay sau đó, một cái móng vuốt từ trên trời bất ngờ vỗ xuống, đem mặt đất ở xung quanh nện ra thành một cái hô sâu đến mấy chục mét.

Lúc này, thân ảnh của Trần Viễn lần nữa hiện ra, phía sau lưng anh bất thình lình xuất hiện một đôi cánh hỏa điểu, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt đi rất nhiều lần.

“Mày thật sự cho rằng tao không thể làm gì được mày?”

Lần này, Trần Viễn thật sự là đã tức giận. Vừa rồi nếu như không phải là anh trốn nhanh, rất có thể là đã bị Huyền Quy Cự Ngạc đập chết.

Hống!

Đối với việc Trần Viễn liên tục tránh né được công kích của bản thân, lúc này Huyền Quy Cự Ngạc rõ ràng cũng vô cùng phẫn nộ. Nó nhìn thấy trên lưng của Trần Viễn vậy mà hiện ra đôi cánh chim lửa, tức thì nó liền nhịn không được gầm lên một tiếng.

Ngay sau đó, mặt đất ở dưới chân nó đột nhiên ùng ùng chuyển động. Một đám gái đất không biết từ lúc nào phóng xuất ra ngoài, hướng về phía vị trí của Trần Viễn đang trôi lơ lửng ở trên không trung đánh tới.

Nhất thời, toàn bộ thân hình của Trần Viễn đều bị gai đất bao trùm, trong không khí bất chợt truyền ra một tiếng hét vô cùng phẫn nộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.