Chương trước
Chương sau
Lúc này, mặt đất dưới chân của bọn họ đột nhiên nứt toát ra. Ngay sau đó, một con quái vật đầu rùa đuôi rắn có hình thể hết sức khổng lồ, giống như một tòa núi nhỏ từ dưới mặt đất chui nhanh ra ngoài.

Cũng không đợi cho đám người Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng có thời gian phản ứng. Lúc này, từ trong miệng của con quái vật khổng lồ phát ra một trận tiếng rống kinh thiên kinh tâm động phách, để cho đầu óc của bọn họ đều trở nên choáng váng. Có một số binh sĩ thực lực yếu kém, lúc này toàn bộ thất khiếu đều đang không ngừng chảy ra máu tươi.

Ngay sau đó, một cái móng vuốt to lớn từ dưới mặt đất nhô ra, trực tiếp đem mấy binh sĩ ở gần đó vồ trúng, để cho thân thể của bọn họ như mấy khối bánh, rất dễ dàng liền bị đập nát.

Thấy được cảnh tượng này, tất cả mọi người đều trở nên cực kỳ sợ hãi. Nhất là Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng, bọn họ có thể nhìn ra được, đây là một loài sinh vật biến dị. Hơn nữa, thực lực của con quái vật này còn muốn mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

“Nhanh chóng tản ra, tất cả đều tản ra hết cho tôi!”

Lúc này, Triệu Kiến An rốt cuộc cũng phản ứng lại. Triệu Kiến An vội vàng hướng về phía binh sĩ của mình quát lên.

Thế nhưng, cũng ngay vào lúc này một cái móng vuốt đột nhiên từ trên trời lập tức giáng xuống, hướng thẳng về phía vị trí của Triệu Kiến An đánh tới.

Thấy được cảnh này, tròng mắt của Kiều Thanh Phượng không khỏi kinh hãi trừng lớn. Đồng thời, Kiều Thanh Phượng cũng vội vàng quát lên.

“Đội trưởng, cẩn thận!”

Thế nhưng, động tác của con quái vật thật sự nhanh lắm. Đợi cho bọn họ có thể phản ứng được, móng vuốt của nó lúc này đã đập xuống.

Thấy được Triệu Kiến An cứ như vậy bị con quái vật vồ trúng, lúc này thần sắc của Kiều Thanh Phượng mang theo mấy phần dữ tợn, từ ngay bên hông của cô nhanh chóng rút ra một sợi roi sắc, hướng về phía con quái vật khổng lồ lớn tiếng quát lên.

“Đi chết đi!”

Cây roi sắt ở trong tay của Kiều Thanh Phượng lúc này giống như một đầu mãng xà, cực kỳ tinh xảo vỗ lên phía trên đỉnh đầu của con quái vật khổng lồ.

Ầm!



Bởi vì tốc độ của cây roi sắt thật sự rất nhanh, con quái vật khổng lồ cũng không có cách nào trốn tránh được, nó chỉ có thể vội vàng đem đầu của mình rút vào bên trong vỏ rùa.

Thế nhưng, một roi này của Kiều Thanh Phượng đã vận dụng nội lực ở trong cơ thể vào để phát lực. Thế nên, lực công kích của nó có thể nói là cực kỳ kinh khủng, cho dù một tản đá lớn sợ rằng lúc này cũng bị đập nát.

Nhưng mà, ngoại trừ phía trên mai rùa có lưu lại một chút dấu vết khá rõ, con quái vật khổng lồ lúc này cũng không có chút thương thế nào. Ngược lại, bên trong ánh mắt của nó bắn ra một tia lửa giận, từ trong cổ họng của nó phát ra một trận âm thanh trầm thấp.

Đồng thời, cái đuôi rắn của nó cũng không biết từ lúc nào, đã hướng về phía phương hướng của Kiều Thanh Phượng đập tới.

Rầm!

Lần này, Kiều Thanh Phượng đã kịp đề phòng từ trước, thế nên công kích của con quái vật khổng lồ chỉ có thể nện lên một tảng đá lớn ở ngay gần đó. Lập tức, từng khối mảnh vụn bay bắn ra ngoài, đồng thời một trận khói bụi mù mịt không ngừng xông lên.

“Khụ khụ…”

Cũng không biết từ chỗ nào, âm thanh ho khan của một người đột nhiên vang lên. Sau đó, từ trong đám bụi mù, mọi người thấy được thân ảnh của Triệu Kiến An, hơi có phần chật vật từ trong một chỗ hốc đá bò ra ngoài.

Vừa rồi, ngay khi bị móng vuốt của con quái vật khổng lồ kia đập xuống, Triệu Kiến An đã kịp thời nhảy vào một chỗ hốc đã để lẫn trốn. May mắn, khối đá này cũng khá cứng rắn, còn chưa có bị móng vuốt của nó đập nát. Nhưng khi nãy cái đuôi rắn của con quái vật đầu rùa thân rắn lần nữa quất tới, trực tiếp đem khối đá lớn đánh nát, để cho Triệu Kiến An không khỏi hối hả từ phía bên trong nhảy vọt ra ngoài.

“Đội trưởng, anh không có sao chứ?”

Nhìn thấy Triệu Kiến An vẫn còn sống đi ra ngoài, lúc này thần sắc của Kiều Thanh Phượng có chút mừng rỡ. Nhưng mà, sắc mặt của Triệu Kiến An lúc này lại có mấy phần nghiêm nghị, vội vàng lắc đầu nói ra.

“Tôi không có việc gì. Nhưng mà, con quái vật này thật sự rất mạnh. Cả hai người chúng ta cần phải hợp lực lại mới có thể đối phó với nó được.”

Đồng thời, ánh mắt của Triệu Kiến An không khỏi liếc tới, nhìn về phía vẻ mặt có phần hoảng sợ của các binh sĩ ở gần đó.

“Các cậu nhanh chóng lui lại, tìm nơi an toàn để ẩn nấp. Nếu có cơ hội, các cậu tạm thời rời khỏi nơi này trước đi. Khu vực này, thật sự là quá nguy hiểm!”

Triệu Kiến An biết rõ, đám binh sĩ này của mình hơn phân nửa đều là người ở phía trên đưa tới để lịch luyện. Thế nhưng, chỉ bằng vào chút bản lãnh của bọn họ, Triệu Kiến An cũng không có chút hy vọng nào nhận được trợ giúp từ những binh sĩ này. Ngược lại, có bọn họ ở đây Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phượng càng thêm bó tay bó chân.

Chính vì thế, lúc này Triệu Kiến An mới quyết định để cho toàn bộ bọn họ rời đi. Mà nghe mệnh lệnh này của Triệu Kiến An, đám binh sĩ hơi có do dự một chút. Cũng không biết là ai đó lên tiếng đáp lại.

“Rõ, thưa đội trưởng!”

Ngay sau đó, cả đám đều đồng loạt rút lui, cũng không còn ai dám lưu lại ở nơi này.

Lúc này, Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Đồng thời, ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía con quái vật đầu rùa thân rắn, trong tâm thần cũng có một chút cảm giác nặng nề.

“Giết!”



Ngay vào lúc này, Triệu Kiến An hơi khẽ quát nhẹ một tiếng. Ngay sau đó, thân hình của ông ta giống như một trận gió nhẹ, lướt về phía đỉnh đầu của con quá vật, dự định tìm đến vị trí yếu hại của nó công kích.

Mà đứng ở bên cạnh, Kiều Thanh Phượng cũng không chút chậm trễ, cây roi sắt ở trên tay của cô lần nữa vung ra, hướng về phía thịt mềm của con quái vật đánh tới.

Nhìn thấy hai tên nhân loại nhỏ bé ở trước mặt vậy mà hướng về phía mình đánh tới. Nhất thời, ánh mắt của con quái vật đầu rùa thân rắn không khỏi hiện lên một tia khinh thường xen lẫn với tức giận.

Rống!

Ngay sau đó, nó tức giận rống lên một tiếng. Đồng thời, một cỗ âm ba cực kỳ kinh khủng xông tới, đem không khí xung quanh thổi bay, tạo thành một trận cuồng phong mãnh liệt, làm cho đất đá xung quanh đều bị hất bay.

Thế nhưng, Triệu Kiến An lúc này đã đáp người hạ xuống, hướng về phía đỉnh đầu của nó vung ra một trận nắm đấm.

Ầm!

Một quyền này của Triệu Kiến An nện xuống, mang theo một trận cự lực hết sức kinh khủng. Thế nhưng, con quái vật đầu rùa thật rắn thật sự là da dày thịt béo, một quyền này của Triệu Kiến An đánh xong, cảm giác cổ tay có chút tê rần. Nhất thời, sắc mặt của Triệu Kiến An không khỏi trở nên khó coi.

Thế nhưng, còn không đợi Triệu Kiến An lần nữa ra quyền, lúc này một đoạn roi sắt bất ngờ quất đến, hướng về chỗ tròng mặt của con quái vật đập tới.

Ầm!

Lại một trận âm thanh chan chát vang lên, nhưng cái đầu rùa của nó đã nhanh chóng lui trở lại bên trong mai rùa. Một kích vừa rồi của Kiều Thanh Phượng chỉ có thể đánh vào một chỗ hư không. Trong khi đó, Triệu Kiến An cũng mất thăng bằng, rơi xuống mặt đất.

Ngay lập tức, cái móng vuốt to lớn của con quái vật lại lần nữa vươn ra, dự định đem Triệu Kiến An đập chết. Thế nhưng, móng vuốt của nó vừa mới chuyển động, cây roi sắt ở trên tay của Kiều Thanh Phượng đã lần nữa vụt tới.

Cứ như vậy, hai người một con quái vật không ngừng liên tục giằng co với nhau. Chỉ cần đối phương có sơ suất, thì công kích của phía bên kia sẽ lập tức bổ xuống. Tất nhiên, việc này đối với Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng cũng không phải là việc tốt đẹp gì. Bởi vì, lớp mai rùa của con quái vật này quá cứng rắn. Hơn nữa, mỗi lần công kích của nó đánh tới, cả hai người bọn họ đều vô cùng vất vả chống đỡ.

Nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, chờ đợi bọn họ chính là trở thành thức ăn ở trong miệng của con quái vật khổng lồ này. Thế nhưng, lúc này cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng cũng không cách nào thoát thân. Chỉ cần bọn họ chạy trốn, con quái vật này sẽ lập tức đuổi theo.

Chính vì thế, trong lòng của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng đều đang rất gấp. Bọn họ chỉ có thể hy vọng viện quân của Trần Viễn kịp thời đến hỗ trợ. Nói như thế nào thực lực của Trần Viễn so với Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng cũng không hề kém chút nào. Nếu như có Trần Viễn hỗ trợ, cả ba người bọn họ cùng nhau hợp lực, sợ gì không diệt sát được con quái vật này?

Thế nhưng, lúc này tình thế của Trần Viễn cũng không khá hơn chút nào. Ở ngay trước mặt của Trần Viễn lúc này chính là ba con quái vật khổng lồ, bọn chúng có hình thể giống như thằn lằn, nhưng thân hình lại cao tới ba mét, dài tới hai, ba mươi mét.

Nếu như đem đám người của Trần Viễn so sánh với ba con thằn lằn này, thì rõ ràng đám người bọn họ chẳng khác nào lũ kiến ở trước mặt của bọn chúng.

“Đội… đội trưởng, đây là thứ quái vật gì?”

Lúc này, từ phía sau lưng của Trần Viễn đột nhiên truyền đến một trận thanh âm run rẩy. Thế nhưng, Trần Viễn cũng không có quay đầu nhìn lại. Ánh mắt của anh vô cùng nghiêm túc, nhìn về phía ba con quái vật ở trước mặt mình.



“Toàn bộ đơn vị lui lại, mọi người nhanh chóng tản ra, tìm nơi ẩn nấp!”

Trong lòng Trần Viễn vô cùng rõ ràng, chỉ dựa vào những vũ khí ở trên tay của đám binh sĩ này, bọn họ cũng không phải là đối thủ của ba con quái vật khổng lồ ở trước mặt. Huống hồ, bốn phía xung quanh hiện tại đang không ngừng tản mát các loại sinh vật hết sức kỳ dị, tròng mắt của bọn chúng đều là một mảnh huyết hồng, hình thể cũng to lớn hơn sinh vật phổ thông gấp mấy lần.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, bầy thú này dường như đối với mấy người bọn họ có rất lớn địch ý. Nếu như không phải bị ba con quái vật khổng lồ trước mặt uy hiếp, sợ rằng bọn chúng đã trực tiếp xông lên, hướng về phía mấy người bọn họ cắn xé.

“Đội trưởng…”

Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, mấy người binh sĩ ở phía sau có chút gấp. Nhất là Trần Khâm, cậu ta lúc này không khỏi hô lên một tiếng.

Thế nhưng, Trần Viễn vô cùng kiên quyết, đưa tay ra ngăn lại.

“Các cậu cũng không cần phải nhiều lời, nơi này thật sự là quá nguy hiểm. Cho dù các cậu có đứng ở đây, cũng chỉ gây ra cản trở với tôi mà thôi. Nghe theo mệnh lệnh, tản ra, tìm chỗ ẩn nấp ngay lập tức!”

Thấy được Trần Viễn đã quyết định như vậy, đám binh sĩ lúc này hai mắt nhìn nhau. Sau đó, cuối cùng vẫn là Trần Khâm cùng với tiểu đội trưởng của tiểu đội trưởng số hai, lớn tiếng hô lên.

“Nghe theo mệnh lệnh, tất cả mọi người lui lại, tìm nơi ẩn nấp!”

Cho đến lúc này, đám binh sĩ mới vội vàng tản đi. Mà ánh mắt của ba con quái vật khổng lồ lúc này cũng đều tập trung về phía Trần Viễn. Không biết vì sao, từ khi thấy được Trần Viễn, cả ba con quái vật này đều chằm chằm nhìn về phía anh. Hơn nữa, từ trong ánh mắt của bọn chúng, Trần Viễn có thể cảm nhận được một cỗ khát vọng, khát vọng đem máu thịt của anh cắn nuốt.

Nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lạnh xuống, trên tay lúc này cũng bốc lên một ngọn lửa màu xanh lam.

“Hôm nay, dùng lấy tụi bây thử chút năng lực mới này của tao đi!”

Trong miệng âm thầm nói nhẩm một trận. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn cũng biến mất ngay tại chỗ. Lần nữa hiện ra, vị trí của Trần Viễn chỉ cách thân thể của một con thằn lằn khổng lồ ở gần đó không tới một mét. Ngay lập tức, ngọn lửa xanh lam ở trên tay của Trần Viễn bất ngờ phóng ra, hóa thành một đầu hỏa điểu, hướng về phía thân thể của con thằn lằn khổng lồ đập tới.

Ầm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.