Chương trước
Chương sau
“Móa…”

Trong lòng chửi thề một trận. Trần Viễn thật sự không có nghĩ đến, đối phương vừa rồi còn một bộ ngu ngu ngốc ngốc, không hề lộ ra một chút răng nanh nào. Nhưng chỉ một cái tích tắc, hắn đã lắc người chuyển mình trở thành một đầu mãnh thú, trực tiếp hướng thẳng về phía vị trí yếu hại của anh đánh tới.

Sự chuyển biến này của đối phương thật sự quá nhanh, cho dù Trần Viễn đã có phòng bị từ trước. Nhưng mà, anh đã không có phương án lựa chọn nào khác, chỉ có thể dứt khoát đem Hắc Ưng ném ra ngoài, đồng thời tránh đi vị trí yếu hại ở trên cơ thể của mình.

Ầm!

Cơ thể của Hắc Ưng bị ném ra với một lực rất mạnh. Hơn nữa, Trần Viễn còn cố ý nhắm thẳng về hướng công kích của Hắc Báo để ném tới. Thế nên, nếu như Hắc Báo không kịp tránh né, thì hắn sẽ bị Hắc Ưng tông trúng.

Nhưng mà, Hắc Báo giống như không có nhìn thấy. Ngược lại, công kích của hắn càng thêm hung mãnh, trực tiếp hướng thẳng về phía hốc mắt cùng với cổ họng của Trần Viễn phát lực.

Nhìn thấy một màn này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Thế nhưng, công kích của đối phương đã đánh tới trước mặt, Trần Viễn cũng không dự định đứng yên chịu trận.

Chính vì thế, vừa thấy mấy đầu ngón tay bén nhọn của Hắc Báo đánh tới, Trần Viễn liền phát lực, dùng lấy nắm đấm của mình tùng ra một quyền để đánh trả.

Tất cả những chuyện này đều diễn ra với một tốc độ cực kỳ nhanh. Thế nên, công kích của cả hai vừa mới va chạm vào nhau, cơ thể của Hắc Ưng cũng vừa vặn đụng lên trên người của Hắc Báo. Chỉ là, quanh thân Hắc Báo lúc này giống như chồng chất lên một tầng hộ thể. Cơ thể của Hắc Ưng vừa mới tiếp cận, liền trực tiếp bị dội ngược ra ngoài.

Ầm!

Lại một tiếng chấn động thật mạnh vang lên. Bằng vào lực phản chấn giữa hai bên, toàn bộ xương cốt của Hắc Ưng lúc này hầu như đã bị phá vỡ hóa thành từng mảnh vụn nhỏ. Ngay lập tức, trong miệng của Hắc Ưng không ngừng phun ra máu tươi.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của hắn, vẻ mặt của Hắc Báo lúc này hoàn toàn không có bất kỳ một thứ cảm xúc nào. Ngược lại, ánh mắt của đối phương còn hiện ra một tia sắc lạnh. Dường như, một kích vừa rồi không thể đánh trúng được Trần Viễn để cho Hắc Báo cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Khục…”

Trong lòng đắng chát ho khan lên một trận. Lúc này, toàn bộ ánh mắt của Hắc Ưng đều bị bao phủ bởi một sự tuyệt vọng. Bởi vì, hắn đã cảm nhận được sinh mệnh của mình lúc này đang chậm rãi trôi qua. Nếu như không được chữa trị kịp thời, thì rất có thể hắn sẽ không thấy được ánh mặt trời thêm một lần nào nữa.

Thế nhưng, đối mặt với ánh mắt cầu sinh của hắn, Hắc Báo lúc này không có lên tiếng đáp lại. Mà hắn giống như hóa thành một con thú dữ, lại tiếp tục hướng về phía Trần Viễn gầm gừ đánh tới.

Đối mặt với công kích của đối phương, Trần Viễn lúc này cũng đã không có ý định nương tay. Anh bắt đầu vận dụng một ít lực lượng thần bí ở trong cơ thể của mình, sau đó quán thâu lên nắm đấm.

Nhìn thấy công kích của Hắc Báo đánh tới, Trần Viễn cũng nhanh chóng vận lực đánh ra một quyền.

Ầm!

Một tiếng nổ mạnh vang lên, toàn bộ thân thể của Hắc Báo giọng như bị búa lớn nện trúng, cả người của hắn cứ như vậy bị nện bay ra ngoài.

Ầm!

Thân hình của hắn chạm mạnh lên trên một mặt của vách tường sắt. Sau đó, cả người uể oải trượt xuống, trông miệng còn bắt đầu phun ra một ngụm máu tươi.

Chỉ có điều, khác với Hắc Ưng, bản thân của Hắc Báo cũng không tính là bị thương nghiêm trọng. Ngược lại, vết thương càng để hung tính của hắn bạo tăng. Ánh mắt của Hắc Báo lúc này chất chứa vô tận sát khí, trừng trừng nhìn thẳng về phía Trần Viễn.

“Tao muốn mày chết!”

Dứt lời, thân hình của Hắc Báo đã lần nữa lao tới. Chỉ là, lúc này hắn không có sử dụng trảo công, mà chuyển sang dùng tốc độ linh hoạt của mình, bắt đầu quấn lấy Trần Viễn.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không cách nào bắt được hình bóng của đối phương. Hơn nữa, lúc này bất chợt anh lại cảm nhận được mấy luồng khí tức mạnh mẽ, đang tức tốc xông về phía bên này.

Tức thì, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nghiêm trọng. Bởi vì, một tên Hắc Báo trước mặt đã để anh thấy rất khó ứng phó. Hiện tại, mấy luồng khí tức kia rất có thể sẽ xuất hiện một vị cường giả nửa bước đại tông sư, thậm chí có thể đạt đến cảnh giới đại tông sư.

Lúc bình thường, Trần Viễn có thể nhẹ nhàng giải quyết vài vị cao thủ tông sư trung, hậu kỳ cũng không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại, nếu như cùng lúc đối mặt với nhiều cao thủ như vậy. Nhất là, khi trong số cao thủ của đối phương còn rất có thể xuất hiện tuyệt đỉnh cao thủ cấp bấc đại tông sư. Như vậy, tình huống của anh nhất định sẽ rất nguy hiểm.

Suy nghĩ như vậy, Trần Viễn liền tức tốc nghĩ ra kế sách. Anh quyết định tạm thời bỏ qua Hắc Báo, rút lui ra khỏi căn hầm bí mật. Chỉ là, giống như có thể đoán ra được ý đồ của Trần Viễn, tần suất công kích của Hắc Báo càng thêm trở nên kịch liệt.

“Hừ, muốn chạy! Đừng mơ!”

Lúc này, một tiếng hừ lạnh bất chợt vang lên. Ngay sau đó, phía trước mặt của Trần Viễn không biết từ lúc nào xuất hiện một gã đàn ông với thân hình vô cùng to lớn. Hơn nữa, khí thế trên người của kẻ này càng thêm cuồng bạo mãnh liệt. Nhất là, trên tay của hắn còn nâng lấy một quả cầu lửa, phía trên bốc cháy một ngọn lửa màu xanh lam, tỏa ra khí tức hơi có mấy phần rét lạnh.

Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi trở nên chấn động. Đồng thời, con ngươi của hắn lúc này cũng đang liên tục co rụt lại. Bởi vì, kẻ đứng ở trước mặt anh cũng không phải là người tu luyện, mà hắn chính là một người dị năng, có được năng lực khống hỏa hết sức đặc thù.

Thế nhưng, điều này vẫn còn chưa đủ để cho Trần Viễn cảm thấy khiếp sợ như vậy. Thứ anh nhìn thấy lúc này không chỉ là gã đàn ông to lớn với ngọn lửa màu xanh lam ở trên tay, mà chính là hai người bịt mặt đứng ở sau lưng của hắn ta.

Một trong hai kẻ bịt mặt này, vậy mà Trần Viễn có thể nhận ra được một cỗ khí tức hết sức quen thuộc. Hơn nữa, ánh mắt của người này đang còn nhìn về phía anh, mang theo một loại tâm tình hết sức phức tạp.

“Cha vợ? Sao ông ta lại ở đây?”

Đúng vậy, một trong hai người bịt mặt đang đứng sau lưng của gã đàn ông to lơn trên tay cầm lấy quả cầu lửa màu xanh lam chính là bố vợ của Trần Viễn, cũng chính là cha đẻ của Tiêu Hân Hân, Tiêu Viễn Sơn.

“Ừm, đã lâu không gặp, con rể của ta!”

Nhìn thấy được ánh mắt kinh ngạc của Trần Viễn khi phát hiện ra sự xuất hiện của mình, Tiêu Viễn Sơn không những không có bối rối. Ngược lại, ông ta vô cùng vui vẻ đem khăn bịt mặt của mình tháo ra. Hơn nữa, ông ta còn phất tay nhìn về phía Trần Viễn, mỉm cười chào hỏi một cách vô cùng tư nhiên.

Nhìn thấy toàn bộ thao tác lúc này của bố vợ, vẻ mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên khó tin. Anh thật sự không có nghĩ đến, mình vậy mà lại gặp được Tiêu Viễn Sơn ở một nơi như thế này, hơn nữa còn trong trường hợp hiện tại.

“Được rồi, đừng có nói nhảm nhiều nữa. Kêu cậu ta đem toàn bộ hai phần ngọc bội giao ra. Sau đó, chỉ cần cậu ta đồng ý gia nhập vào trong giáo hội, thì chúng ta có thể bỏ qua cho cậu ta một lần này.”

Lúc này, âm thanh của người bịt mặt còn lại dường như có chút thiếu kiên nhẫn, bắt đầu lên tiếng để thúc giục Tiêu Viễn Sơn.

Nhưng mà, nghe được lời này của đối phương, Tiêu Viễn Sơn lại lắc đầu, không có đáp lại.

Ngược lại, ánh mắt của ông ta chăm chú nhìn về phía Trần Viễn. Qua một lúc, ông ta mới tiếp tục mở miệng để nói chuyện.

“Hôm nay, ta có gặp được Hân Hân. Tình huống hiện tại của hai đứa như thế nào? Vì sao ta không thấy con đi cùng với con bé?!”

Đột nhiên nghe Tiêu Viễn Sơn hỏi đến việc này, nhất thời Trần Viễn cảm thấy hết sức kinh ngạc. Nhưng mà, người bịt mặt đứng ở phía sau lưng ông ta, đã nhịn không được quát lên.

“Tiêu Viễn Sơn, ông có biết là ông đang làm gì hay không? Nơi này không phải là nơi để cho ông cùng với con rể của ông ôn chuyện. Chúng ta cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Hơn nữa, chuyện liên quan đến miếng ngọc bội cũng cần giải quyết triệt để. Nếu không, cả hai chúng ta sau khi trở về đều sẽ bị giáo chủ trách phạt.”

Lúc nói ra những lời này, khí thế ở trên người của gã đàn ông bịt mặt đang đứng ở phía sau lưng của Tiêu Viễn Sơn cũng phát tán ra. Bất thình lình, người này vậy mà cũng đã đột phá đến cảnh giới đại tông sư. Hơn nữa, khí thế của hắn dường như so với Tiêu Viễn Sơn còn muốn mạnh hơn một bậc. Tức thì, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên nghiêm trọng. Bởi vì, Trần Viễn có thể xác định, anh hiện tại không phải là đối thủ của người này.

“Viễn, cậu rời khỏi đây trước đi. Nơi này để lại cho ta xử lý là được rồi!”

Bất thất lình âm thanh của Tiêu Viễn Sơn lại lần nữa vang lên. Đồng thời, một cỗ khí thế so với người đàn ông bịt mặt đứng ở phía sau lưng còn muốn mạnh mẽ hơn nhiều, phát tán ra bên ngoài.

Cảm nhận được cỗ khí thế này, tức thì ánh mắt của gã đàn ông bịt mặt trở nên trừng lớn. Trong con ngươi của ông ta lộ ra dáng vẻ khó tin.

“Tiêu Viễn Sơn, ông… ông vậy mà đang ẩn giấu tu vi?”

Chuyện này thật sự quá đỗi bất ngờ, hắn ta cũng thật không có ngờ đến, nhiều năm như vậy Tiêu Viễn Sơn vẫn đang ẩn giấu thực lực của mình. Hơn nữa, nhìn thấy động tác của Tiêu Viễn Sơn lúc này, ánh mắt của gã đàn ông bịt mặt càng thêm trở nên ngưng trọng.

Chỉ là, bộ dáng của Trần Viễn cũng ngạc nhiên không kém. Anh thật sự không hiểu, vì sao Tiêu Viễn Sơn lại muốn cứu mình. Với lại, chuyện này dường như còn có bí mật gì đó mà anh không biết.

“Đi, lập tức rời khỏi chỗ này!”

Nhìn thấy Trần Viễn vẫn còn chưa chịu rời đi, lúc này Tiêu Viễn Sơn đã lần nữa lên tiếng thúc giục. Nghe vậy, Trần Viễn rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần. Anh hơi liếc mắt nhìn về phía Tiêu Viễn Sơn một chút, lại đưa mắt quan sát nhìn sang bốn phía xung quanh. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn liền chuyển động, dự định tìm cách thoát khỏi đây.

Nhưng mà, ngay khi Trần Viễn làm ra động tác. Lúc này, người đàn ông bịt mặt cũng cười lên ha hả một tiếng.

“Ha ha, Tiêu Viễn Sơn, ông cho rằng trước khi tham gia nhiệm vụ lần này, tôi không hề có chuẩn bị gì ở phía sau hay sao? Mạnh Cuồng, ngươi hãy ra đi!”

Tiếng nói của người đàn ông bịt mặt vừa mới kết thúc, một cỗ khí tức vô cùng lạnh lẽo, thẩm thấu tận sâu trong linh hồn của từng người bất chợt xuất hiện. Ngay sau đó, một mùi hôi thối bốc lên. Đồng thời, một đôi con người màu xanh lam ẩn hiện ở trong bóng tối.

Qua một lúc, Trần Viễn mới nhìn thấy rõ một con quái vật hình người xuất hiện ở trước mắt mình. Nói là quái vật hình người, bởi vì thứ này giống như là được chắp nối từ các bộ phận khác nhau của hung thú, gắn lên trên thân thể của một nhân loại. Thế nên, hình dáng của kẻ này thật sự vô cùng ghê rợn. Hơn nữa, khí tức mà kẻ này phát tán ra, dường như cũng không giống như bất kỳ một người tu luyện hay là một người dị năng nào khác.

Chỉ có điều, vừa nhìn thấy được kẻ này xuất hiện, sắc mặt của Tiêu Viễn Sơn đã bị dọa sợ đến tái nhợt.

“Làm… làm sao có thể?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.