Nghe được tiếng cười của Trần Viễn, người phụ nữ đeo mặt nạ mới nhíu mày lại. Đồng thời, bước chân của cô ta không khỏi tiếng gần về phía trước mặt của Trần Viễn vài bước. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng chừng hơn hai, ba mét người này mới dừng lại. Sau đó, cô ta hơi cúi đầu thấp xuống, nhìn về phía Trần Viễn, nhếch miệng lên cười khẽ.
“Đóng kịch? Anh cho rằng tôi đang đóng kịch với anh thật sao?”
Lời này của người phụ nữ thần bí nói rất chậm rãi, hơn nữa cô ta còn cố ý nhấn lên từng chữ để cho nụ cười trên mắt của Trần Viễn không khỏi ngưng bặt lại. Chỉ là, sau một lúc anh lại phá lên cười to thêm một lần nữa.
“Ha ha ha, cô đừng cho rằng chỉ bằng một chút trò mọn này, các cô có thể lấy được đồ vật ở trên người tôi. Hơn nữa, thứ này hiện tại cũng không ơ trong tay tôi.”
Lần này Trần Viễn nói rất thật lòng. Mà sự thật cũng chính là như vậy, hai miếng ngọc bội sau khi bị Trần Viễn thu thập, bọn chúng liền tự động nhập vào bên trong cơ thể của anh. Lúc này, cả hai khối ngọc bội đều đã hòa tan vào trong linh hồn của Trần Viễn. Cho dù anh có thật sự muốn đem nó giao ra cho bọn họ, anh cũng không có cách nào giao ra được.
Nhưng mà, nghe vào lời nói của Trần Viễn, suy nghĩ của hai người này lại không giống như vậy. Nhất là người phụ nữ thần bí đeo mặt nạ. Cô quả thật đã không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894740/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.