Đột nhiên, trong đầu vang lên âm thanh không rõ là nam hay là nữ, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng xoay đầu nhìn lại. Thế nhưng, bốn phía xung quanh lúc này ngoài một mảnh tinh không mịt mờ, thì chỉ còn lại những khỏa tinh cầu phát ra ánh sáng lấp lóe. Ngoài ra, bên cạnh Trần Viễn cũng không hề xuất hiện bất kỳ người này.
Chuyện phát sinh bất ngờ lại mang theo mấy phần quái dị, nhất thời để cho Trần Viễn không khỏi sinh ra cảm giác bất an, vội vàng lo lắng đề phòng bốn phía xung quanh. Nhưng mà, cũng không đợi cho Trần Viễn làm ra bất kỳ động tác gì, âm thanh vừa rồi lại lần nữa vang lên.
“Con trai, còn đừng sợ! Ta chỉ là một phần ký ức được lưu giữ lại ở trong miếng ngọc bội này. Đây là bảo vật được gia tộc chúng ta truyền thừa suốt mấy ngàn nằm. Lần này, nhờ có con kích phát ra được toàn bộ năng lượng ở trong ngọc bội, thế nên ta mới lần nữa xuất hiện ở đây.”
Nghe âm thanh lên tiếng giải thích, Trần Viễn lúc này cũng không biết phải nói như thế nào. Nhưng trong lòng của anh vẫn vô cùng cảnh giác. Dù sao, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái âm thanh không rõ từ đâu đến, cho dù là ai cũng không thể nào yên tâm được.
Mà giống như âm thanh lúc này cũng nhìn thấy suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn. Thế nên, nó lúc này lại lần nữa lên tiếng.
“Con trai, ta biết là con đang lo lắng điều gì. Nhưng mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894737/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.