Vi hoa dung chợt tái lại, Tiên nương bật ra câu gắt hỏi :
- Đó là hành vi lễ độ của ngươi đối với bậc trưởng thượng thế sao?
Phong Viễn Quy bảo :
- Dùng đức phục người hoặc là nhờ khẩu tài biện luận và thu phục nhân tâm, giả như đó là thái độ của tôn giá thì dù tôn giá có là thù nhân hoặc niên kỷ chưa cao vãn sinh cũng vẫn lấy lễ đối xử. Bằng ngược lại, vì tôn giá chưa gì đã đem uy vũ ra dọa người, nói thật vãn sinh dù thất lễ cũng cam đắc tội.
Đoạn Phong Viễn Quy quay sang ả Thạch Thảo :
- Cô nương có thể đi được rồi. Đừng theo ám mãi vãn sinh, cũng đừng mong lung lạc hoặc lập được kế ám hại vãn sinh. Cút đi!
Ả giận dữ, giận đến run cả người :
- Ngươi nghĩ ta muốn lung lạc ngươi? Ta chỉ muốn giết ngươi thì có. Hãy nhớ đấy, sẽ có ngày ngươi chuốc lấy hậu quả vì câu nói vừa rồi của ngươi. Ta - sẽ - giết - ngươi!
Ả nói như quát, sau đó quay ngoắt người và hậm hực bỏ đi.
Chợt bước chân ả bị Tiên nương bất ngờ hiện thân trước mặt ngăn lại :
- Ngươi chỉ có thể đi nếu chấp nhận lưu sinh mạng lại cho ta.
Ả được dịp phát tác, lập tức hằn học tung ngang ngọn trường tiên Kim Hoa Xà :
- Lưu sinh mạng lại cho thứ yêu bà mặt hoa da phấn như mụ ư? Thì lưu này.
“Vù...”
Nhưng đầu ngọn trường tiên của ả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long-dai-hiep/3204631/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.