Vì vụ “trùng tên” mà Mạnh Ân đã quên mất phải để ý đến mặt dây chuyền phỉ thuý của mình. Sau đó chưa đến mấy ngày, Hàn Trọng Viễn giao chiếc vòng cổ cho cậu.
“Anh lấy đâu ra vậy?” Mạnh Ân ngạc nhiên nhìn Hàn Trọng Viễn.
“Cho người điều tra ra.” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân một lát, chợt đưa tay véo một bên má của cậu, “Sao em không nói với anh chuyện gã kia muốn bán vòng cổ cho em hả?”
“Em quên mất…” Bị bẹo má, Mạnh Ân nói chuyện hơi ngọng, cậu quên mất việc này thật mà…
“Lần sau nhớ phải nói với anh đấy.” Hàn Trọng Viễn giơ hai tay véo hai bên má của Mạnh Ân, sau đó chụt một cái vào đôi môi đang bị kéo căng, cảm thấy chưa đủ, lại buông tay ra tiếp tục chụt…
“Anh mang vòng về, trả tiền rồi ạ?” Khó khăn lắm Mạnh Ân mới đẩy được Hàn Trọng Viễn ra mà hỏi.
“Anh lấy đồ của anh, trả tiền cái gì?” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân một cái. Hắn báo cảnh sát luôn, để cảnh sát mang vòng cổ về. Tất nhiên trước khi báo cảnh sát, hắn đã giao thông tin của kẻ đang giữ chiếc vòng cho họ – với một hacker như hắn, tra ra thứ này rất dễ dàng.
Đúng là Nguỵ Chu Tiến toàn liên lạc với Mạnh Ân ở quán net, cũng coi như cẩn thận lắm rồi. Nhưng ở quán net, cậu ta còn đăng nhập vào các tài khoản khác của mình nữa… Chỉ cần điều tra thì muốn không tìm được cậu ta cũng khó.
Chắc chắn cái đồ con lợn đó ăn nhiều cám quá, nên bản thân cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-huu-trong-bao/1334650/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.