Trịnh Kỳ đi rồi, tay của Hàn Trọng Viễn lại không kìm được run lên, thậm chí sắc mặt vô thức trở nên nhợt nhạt.
Dẫu rằng trong quan hệ với Mạnh Ân, hắn đang chiếm thế mạnh, nhưng e chỉ mình hắn biết, thật ra hắn vẫn luôn sợ hãi.
Năm ấy khi nửa người dưới của hắn bại liệt, bị người nhà và người yêu bỏ rơi, chỉ có Mạnh Ân cõng hắn thoát khỏi đám cháy, bất kể ban đầu hắn có từng nghi ngờ Mạnh Ân hay chăng thì trong những năm tháng đằng đẵng sau đó, hắn vẫn xem Mạnh Ân như sự cứu rỗi duy nhất của mình.
Hắn sợ Mạnh Ân sẽ bỏ mình đi, cực kì sợ, chính vì thế nên mới không muốn Mạnh Ân rời xa mình dù chỉ một bước.
Tuy rằng bây giờ sống lại rồi, nhưng rốt cuộc trong lòng hắn vẫn mang lỗ hổng lớn, mà lỗ hổng này chỉ mình Mạnh Ân mới lấp đầy được. Vì thế, lúc nào hắn cũng sợ Mạnh Ân sẽ bỏ rơi mình, càng gửi gắm thêm nhiều cảm tình trên người Mạnh Ân.
Mạnh Ân thích hắn, nên mới bằng lòng ở lại bên hắn. Nhưng nếu Mạnh Ân không thích hắn thì sao? Dù hắn có thể dùng vài thủ đoạn giam Mạnh Ân lại bên mình, nhưng nếu Mạnh Ân không nấu cơm cho hắn nữa, không chăm sóc cho hắn nữa, không nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ắp tình cảm nữa, thì cuộc sống của hắn còn ý nghĩa gì?
Không, Mạnh Ân sẽ không bỏ rơi hắn. Cậu yêu hắn như thế thì sao có thể bỏ rơi hắn? Những lời đó của Trịnh Kỳ chỉ là nói năng linh tinh mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-huu-trong-bao/1334607/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.