“Trọng Viễn?” Mạnh Ân ngã lên chân Hàn Trọng Viễn, gọi một tiếng, khoé môi khẽ cong.
“Mạnh Ân!” Hàn Trọng Viễn tức giận gắt, “Cánh đủ cứng rồi phải không, xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói với tôi một câu!”
“Anh nói chuyện tin đồn sao? Xin lỗi, lại làm liên luỵ đến anh rồi.” Mạnh Ân đáp, từ sau khi quen biết Hàn Trọng Viễn, cậu chưa giúp được Hàn Trọng Viễn gì cả, ngược lại chỉ toàn gây thêm phiền phức cho Hàn Trọng Viễn.
“Liên luỵ gì chứ! Tôi không quan tâm!” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân, vốn định cắn vào cổ Mạnh Ân một miếng, nhưng rồi bỗng nhiên dừng lại, sau đó bực dọc vò tóc mình, “Sao cậu không nói cho tôi biết? Cậu mà nói sớm thì đã không bị người ta nhằm vào rồi! Cậu…”
“Thật ra không sao, em không quan tâm bọn họ nói gì đâu.” Mạnh Ân nhìn Hàn Trọng Viễn, nụ cười mỉm vốn chỉ là cái nhếch miệng khi nãy, giờ hoá thành đoá cười lớn – cậu vốn là một người không được ưa thích, người khác nói gì căn bản không để trong lòng, chỉ cần Hàn Trọng Viễn đối tốt với cậu là được rồi.
Nụ cười của Mạnh Ân khiến Hàn Trọng Viễn ngây người, không kìm được đưa tay vuốt má Mạnh Ân, trong mắt hiện lên mê đắm. Nhưng rất nhanh, hắn lại rút tay về, kéo Mạnh Ân ngồi ra ghế lái đằng sau rồi cài dây an toàn cho cậu: “Họ dám nói cậu như thế! Tôi nhất định sẽ khiến họ phải trả giá!”
“Thật sự không sao mà.” Mạnh Ân bảo.
Hàn Trọng Viễn cúi đầu cài dây an toàn, giấu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-huu-trong-bao/1334573/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.