Mạnh Ân ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cửa sổ nhỏ hình tròn kia, mãi đến khi sắc mặt Hàn Trọng Viễn càng lúc càng khó coi, cậu mới kịp phản ứng mình không phải đang mơ.
Vài bước chạy đến bên cửa sổ, Mạnh Ân cầm lấy chiếc gậy đặt gần đó, kéo mở cửa sổ ra: “Sao anh lại tới đây?”
“Đến xem cậu thế nào.” Hàn Trọng Viễn nói, cúi người định chui vào, rất nhanh lại cau mày: “Không vào được!”
“Cửa sổ này hơi nhỏ ạ.” Mạnh Ân nhìn bờ vai rộng lớn của Hàn Trọng Viễn, cười khẽ.
“Cậu ra đây.” Hàn Trọng Viễn nói.
“Em cũng không ra được, hơn nữa sẽ giẫm hỏng mái ngói mất…” Nói được một nửa, bỗng nhiên Mạnh Ân nhớ ra điều gì, vội thò đầu ra, sau đó phát hiện bên ngoài mái ngói nhà mình đã vỡ đầy một mảng lớn, khỏi phải nghi ngờ là lúc Hàn Trọng Viễn trèo lên đã giẫm nát.
“Chẳng phải chỉ là một ít gạch ngói thôi à? Gạch ngói này chất lượng kém quá!” Hàn Trọng Viễn hơi mất tự nhiên, loại gạch ngói màu xám cong cong chỉ dày có một centimet này vô cùng vô cùng không vững chắc, hắn chỉ giẫm nhẹ một tí là đã vỡ cả đống rồi, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến hắn.
“Không sao, ngày mai em đi tìm một ít về thay là được.” Mạnh Ân mỉm cười. Trước đây khi cậu ham chơi trèo lên mái nhà, cũng từng giẫm nát gạch ngói. Lúc ấy Lý Thục Vân đã đánh cậu một trận, còn bắt cậu đi thay… Sau này mặc dù cậu không đi giẫm mái ngói nhà mình nữa, thì người xung quanh trèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-huu-trong-bao/1334554/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.