Giúp mẹ tắm rửa xong, Hứa Khuynh còn đem album ảnh đến lật cho bà xem. Đã lâu không được thấy chồng mình, nhìn đến mấy tấm ảnh của ông, hốc mắt La Tố ửng đỏ, nước mắt từng giọt từng giọt không nhịn được rơi xuống. 
Ba năm trước, sau khi xảy ra tai nạn giao thông, bà bị đẩy vào phòng phẫu thuật, ngay sau đó thì hôn mê. đây ra tai nạn xe cộ sau, nàng bị đẩy phòng giải phẫu, ngay sau đó hôn mê. Chồng qua đời, bà không được gặp mặt lần cuối cùng, có lẽ, ở một khắc trước khi hôn mê, bà đã nghỉ muốn đi cùng với ông ấy. 
Lúc này, nhìn đến trong ảnh chụp dung mạo của ông vẫn như cũ. 
Đầu ngón tay La Tố run nhè nhẹ. 
Hứa Khuynh nhanh chóng ôm lấy bà, nói: "Ba lúc ấy đã bảo vệ cho mẹ." 
La Tố nuốt nghẹn ngào gật đầu. 
Ở khoảnh khắc cuối cùng đó, bà nhớ rõ, người bạn đời mấy chục năm đã che chắn trước mặt bà. Cho dù bà có nhớ rõ lúc ấy vì cái gì lại muốn đi ra ngoài, rồi vì cái gì mà xảy ra tai nạn giao thông, chỉ là, sau khi tỉnh lại, những kí ức đó đều trở nên mơ hồ, không rõ ràng. 
Hứa Khuynh lau nước mắt cho mẹ, nói: "Ba vĩnh viễn luôn ở bên cạnh chúng ta." 
La Tố lại gật gật đầu. 
Người ở lại vẫn cần có một tia hi vọng. Hốc mắt Hứa Khuynh cũng hồng hồng, cô lau lên khóe mắt, nói với mẹ: "Tối mai con phải đến đài truyền hình biểu diễn tiết mục xuân vãn, xong việc sẽ trở về ăn tết cùng mẹ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon/420000/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.