"Cố tổng, đang làm gì đấy?" Một giọng nói mang theo tiếng cười truyền đến, Chu Dương cầm theo ly rượu ngồi xuống. Cố Tùy cầm lấy thuốc lá trên khóe môi, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía người đến. Thấy rõ là Chu Dương xong. Cố Tùy tựa lưng vào ghế ngồi, đầu ngón tay di chuyển điếu thuốc, nói: "Chu thiếu gia." Chu Dương cũng tựa lưng vào ghế ngồi, lắc lắc ly rượu. Đôi mắt hẹp dài nhìn chất lỏng trong ly, nói: "Xem ra tâm tình anh không tốt lắm." Giọng nói của Cố Tùy trầm thấp mang theo chút nghẹn tức. Anh cắn thuốc lá, nói: "Cũng tạm được." Theo sau, đưa mắt nhìn về phía sân khấu. Liễu Yên cũng theo tới, ngồi ở ghế sô pha dài có tay vịn, chạm nhẹ ly rượu với Cố Tùy, Cố cũng nâng ly rượu, lễ phép mà chạm ly. Đinh. Cố Tùy nhấp một ngụm, yết hầu lên xuống. Liễu Yên cười hỏi: "Sao lại không đưa Hứa Khuynh đi cùng?" Động tác uống rượu của Cố Tùy chợt dừng lại, anh nói: "Cô ấy bận rộn." Liễu Yên mỉm cười. Lúc này, ca sĩ trên sân khấu ôm đàn ghi-ta, gảy nhẹ lên dây đàn ròi bắt đầu cất giọng hát. "Em nói không quan tâm, không quan tâm là không có tình cảm, cũng không có tương lai. Em nói em không đau lòng, không đau lòng là không có khóc, cũng xem như anh không tồn tại. Nói tóm lại một câu, anh giống như hạt bụi em không để vào mắt." Nói tóm lại một câu, anh giống như hạt bụi em không để vào mắt. Cố Tùy ngậm rượu trong miệng, đôi mắt không chớp, vẫn luôn nhìn về phía sân khấu, từng câu hát vang vọng bên tai. Chu Dương cười nói: "Cố tổng thích cô ca sĩ này sao?" Cố Tùy nhướng mày. "Cậu cảm thấy thế nào?" Chân mày Chu Dương toàn là ý cười, trong mắt lộ vẻ cố ý: "Tôi cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, có thể còn xinh đẹp hơn vị bạn nữ Hứa Khuynh kia của anh." Xinh đẹp hơn? Cố Tùy dùng đôi mắt thâm sâu mà nhìn nữ ca sĩ kia. Nữ ca sĩ tựa như đã nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp dưới tóc mái nhìn qua đây. Bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Cố Tùy lại thoáng hiện lên gương mặt của Hứa Khuynh. Cố Tùy cúi đầu, hút một hơi thuốc lá, khói thuốc bay lượn lờ. Anh nói: "Chu thiếu gia, cậu thích kiểu này sao?" Chu Dương nhìn nữ ca sĩ nọ, cười nói: "Chậc, như nhau thôi." Đề tài cứ như vậy bị chuyển. Liễu Yên lại cho người đem ba ly rượu đến đây, để ở trên bàn. Cố Tùy cắn thuốc lá, dựa vào tay vịn sô pha, gọi một cuộc điện thoại. Rất nhanh. Người bên kia đã bắt máy. "Cố tổng, buổi tối tốt lành." Cố Tùy mang theo ngữ khí trầm thấp, vững vàng, nói: "Gần đây Lâm Mạn làm không ít chuyện tốt." Cái gì gì cũng không nói nhiều. Chỉ một câu đã đủ khiến đối phương cảm giác được áp lực. Đối phương lập tức nói: "Tôi đã biết." Cố Tùy trực tiếp tắt điện thoại. * Đầu bên kia, người đàn ông nhìn màn hình di động chuyển sang màu đen, lại nhấn gọi cho Tiêu Trọng. Tiêu Trọng bên kia đang ở trong bãi đậu xe của công ty, nhận được điện thoại, trầm mặc vài giây mới bắt máy, sau đó lập tức nói: "Được." Lòng bàn tay anh ta đổ mồ hôi lạnh, tắt điện thoại xong, xoay người đi trở lại thang máy. Thang máy đi thẳng một đường, đến tầng mười, đèn đuốc ở đây vẫn còn sáng trưng, mỗi một phòng hóa trang đều bận rộn. Tiêu Trọng đẩy cửa ra, mấy người đang nói chuyện bên trong cũng không phát hiện thấy sự tồn tại của anh ta, vẫn đang tiếp tục nói chuyện phiếm. Trợ lý: "Nghe nói hôm nay Cố tổng đến đài truyền hình Lê Thành nhưng không có đón được người, bọn họ có phải cãi nhau hay không?" Lâm Mạn khảy tóc, nói: "Hứa Khuynh ấy mà, cho rằng chính mình có chút quan hệ với Cố Tùy thì chính là có được vé đi tàu suốt đời, cũng không nghĩ tới Ngô Thiến và Cố Tùy còn có quan hệ thân thiết hơn. Đàn ông mà, đều thích các cô gái trẻ, sẽ không có chuyện thật lòng muốn tính chuyện lâu dài cùng Hứa Khuynh đâu. Hứa Khuynh cũng quá đề cao bản thân rồi, cô ta từng tuổi này làm sao đấu lại mấy cô gái đang độ tuổi xuân chứ, mơ cũng đừng mơ." Lời này của cô ta chất chứa muôn vàn phiền muộn, tựa như nhìn thấu hồng trần. Một trợ lý khác không dám nhìn cô ta, sợ bất cẩn cười ra tiếng. Lúc trước sợ phải chia tay với Tiêu tổng, Lâm Mạn làm ra bao nhiêu cố gắng, vẫn luôn la liếm bên người Tiêu tổng, thiếu điều muốn sinh con cho anh ta, lúc này cô nghe cô ta nói lời này, vị trợ lý kia rất muốn cười, nhưng không đợi cô ta làm vậy, liền nhìn thấy người đàn ông nọ mở cửa bước vào. Trợ lý sửng sốt. Tiêu Trọng đi lên, chuyển ghế dựa của Lâm Mạn qua. Lâm Mạn nhìn thấy người đến thì kinh ngạc, hai người lại đang là cái tư thế như vậy, làm cho cô ta nghĩ tới nhiều chuyện, khí thế cũng giảm đi rất nhiều: "Anh làm…" Thanh âm giảm sút. Bốp! Một cái tát rơi trên khuôn mặt Lâm Mạn. Nhóm trợ lý thét lên chói tai. Lâm Mạn che mặt không dám tin tưởng mà nhìn Tiêu Trọng. Tiêu Trọng buông lỏng tay, đứng thẳng thân mình, lạnh lùng mà nhìn Lâm Mạn: "Cô cứ chờ mà bị tuyết tàng đi." *tuyết tàng: trường hợp công ty quản lý không sắp xếp lịch trình công việc, vùi dập, không cho cơ hội xuất hiện Nói xong. Anh ta xoay người đi. Tiêu Trọng ở trong công ty bốn bề toàn là thù địch, Lâm Mạn còn cố tình kiếm chuyện gây họa cho anh ta. Nếu không phải không đánh phụ nữ, Tiêu Trọng lúc này hẳn đã đánh cho Lâm Mạn một trận. Lâm Mạn che mặt đứng lên, chỉ vào mặt Tiêu Trọng. "Anh tuyết tàng tôi, anh… Anh dám!?" "Tiêu Trọng!" Cô ta khóc rống lên. "Đừng nói là anh cũng xem trọng Hứa Khuynh đấy, cô ta thì tính là cái gì, cô ta cái gì cũng không phải!?" Tiêu Trọng quay đầu lại, hung hăng mà chỉ vào mặt cô ta: "Câm cái miệng của cô lại." Tàn nhẫn hiện lên trong đáy mắt anh ta. Lâm Mạn bị dọa sợ. Đầu gối cô ta mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. Trợ lý nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Lâm Mạn. Tiêu Trọng lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, liền xoay người rời đi. Lâm Mạn chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, hai chữ "tuyết tàng" luôn quanh quẩn trong đầu. * Đêm nay, Hứa Khuynh vẫn tính toán ở trong phòng bệnh cùng mẹ như cũ, Tô Tuyết đem một ít trái cây đến thăm La Tố. La Tố không biết Tô Tuyết, Hứa Khuynh liền giới thiệu với La Tố. La Tố mỉm cười, gật gật đầu. Nhìn ánh mắt Tô Tuyết rất thân thiết, bởi vì Hứa Khuynh có nói, bọn họ ngoại trừ làm việc cùng nhau còn là bạn học. Trong ba năm này, có người làm bạn với con gái, đối với La Tố mà nói, bọn họ đều là ân nhân. Hứa Khuynh tiễn Tô Tuyết ra về, La Tố cũng đã mệt, Hứa Khuynh chăm sóc cho bà đi ngủ xong, cô lại trở về sô pha, ngồi xuống, lấy kịch bản 《 Long sơn 》 ra xem. Lúc này, di động vang lên. Cô mở ra xem. Là Tô Tuyết. Tô Tuyết: Mau đến xem hot search, Lâm Mạn ở trên Weibo nói xin lỗi với em, vô cùng khẩn thiết xin lỗi. Hứa Khuynh dừng một chút, click mở Weibo. # Lâm Mạn nói xin lỗi với Hứa Khuynh # lên top 2 hot search, phía sau còn có chữ « bạo ». Hứa Khuynh nhíu mày, liếc mắt một cái nhìn đến Weibo của Lâm Mạn. Lâm Mạn V: Thật xin lỗi! @Hứa Khuynh 【 Mạn Mạn vì cái gì mà phải nói xin lỗi với Hứa Khuynh? 】 【 Chẳng lẽ là vì sự kiện đoạt vai diễn lần trước? Giờ này nói xin lỗi cũng đã muộn rồi, thật vô nghĩa!! 】 【 Chậc chậc, lần này phải là sự việc lớn đến mức nào mới công khai xin lỗi đây!! 】 【 Thành thật mà nói, tôi cảm thấy Lâm Mạn phải xin lỗi, cô ta luôn dẫm đạp Hứa Khuynh dưới chân, chưa từng cho Hứa Khuynh sắc mặt tốt. 】 【 Lâm Mạn, nếu như chị bị bắt cóc thì hãy phát ra tín hiệu cầu cứu SOS!! 】 【 Mạn Mạn, chị không có sai, giới giải trí vốn dĩ chính là cá lớn nuốt cá bé, mắc mớ gì phải xin lỗi cô ta, cô ta là cái thá gì chứ!? 】 【 Cái cô diễn viên Hứa Khuynh này, không lo đi đóng phim cho tốt, cả ngày chỉ biết gây sự! 】 【 Chính Lâm Mạn của mấy người mới là người gây sự á! 】 【 Tôi có cảm giác, lúc mấy nữ diễn viên này có quan hệ không tốt, cả một cái công ty cũng có thể rung chuyển. 】 【 Lâm Mạn nên xin lỗi, cô ta cho rằng mình lợi hại hơn ai, một mực cản trở sự phát triển của Hứa Khuynh, cô ta chỉ cướp mỗi 《 Sau bức màn 》 thôi sao? Người biết chuyện e rằng không nói như vậy, còn có rất nhiều đó, cô ta có mặt mũi thừa nhận sao? 】 【 Hứa Khuynh chật vật cho tới hôm nay, cũng là do vận khí cô ta không tốt, cái gì cũng không biết, chỉ biết xào CP, liên quan quái gì tới Lâm Mạn đâu? Hahaha. 】 【 Lâm Mạn gây ra sự tình lớn nhu thế nào các người không nhớ rõ sao? Không thể nào, không thể nào. Internet cũng có kí ức được chưa!? 】 Fan hai nhà lúc này cũng đã lao vào xé nhau, Hứa Khuynh bị bắt tiếp nhận lời xin lỗi của Lâm Mạn. Cô nhíu mày, gửi tin nhắn cho Tô Tuyết. Tô Tuyết cũng theo sát gửi đến một đống lịch sử trò chuyện. Bên trong là đối thoại giữa người đại diện của Lâm Mạn với Tô Tuyết. Người đại diện của Lâm Mạn cũng thuộc hàng ngũ người đại diện kim bài trong giới, làm cái gì cũng rất chắc chắn, điều đáng thương duy nhất chính là phải chịu đựng cái tính tình kiêu ngạo đó của Lâm Mạn. Cô nói chuyện với Tô Tuyết, hy vọng Hứa Khuynh đừng so đo với sai lầm của Lâm Mạn, bao gồm cả mấy tấm ảnh chụp gần nhất đã gửi cho Hứa Khuynh. Lâm Mạn về sau sẽ hối cải, chuyện tuyết tàng cô ta, hy vọng Hứa Khuynh sẽ suy xét lần nữa. Tô Tuyết: Tuyết tàng! Tô Tuyết: Vì cái gì lại muốn tuyết tàng? Hứa Khuynh cũng bị hai chữ này làm choáng váng đầu óc. Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có chĩa mũi dùi qua Cố Tùy mới có thể giải thích. Lâm Mạn lấy những tấm ảnh chụp đó, chính là có quan hệ với Cố Tùy, mà Cố Tùy cũng biết là Lâm Mạn giở trò quỷ sau lưng. Hứa Khuynh trả lời Tô Tuyết: Chắc là đắc tội với người ta, không cần lo cho cô ta, chị cũng đừng trả lời người đại diện của cô ta, càng không cần hứa hẹn với cô ta bất cứ điều gì. Tô Tuyết: Chị đương nhiên sẽ không hứa hẹn cái gì với cô ta, chỉ là có chút tò mò ai muốn tuyết tàng cô ta, chẳng lẽ có quan hệ với Cố Tùy? Hứa Khuynh không có trả lời Tô Tuyết. Cô buông di động, dựa vào sô pha, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ. Nhìn không chớp mắt. Hồi lâu, Hứa Khuynh ngủ quên trên sô pha. Bầu không khí đón tết bên ngoài càng thêm sôi nổi, thỉnh thoảng còn có tiếng "lách cách", di động đặt trên bàn của Hứa Khuynh cũng theo sát vang lên. Cô lấy tới, bắt máy. "Alo?" Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ đầu bên kia: "Ra đây." Hứa Khuynh tỉnh táo hơn một chút, cô mở to mắt, nhìn mẹ trên giường bệnh, thấp giọng hỏi: "Nơi nào?" Cố Tùy: "Cửa bệnh viện cửa." Hứa Khuynh: "Đã trễ thế này rồi." "Em muốn anh lên đó sao?" Anh hạ thấp giọng, lạnh lùng mà hỏi lại. Hứa Khuynh mím môi, đứng dậy, cầm lấy áo khoác dài trên giá, mặc vào, đi ra cửa, đến thang máy. Bệnh viện vào ban đêm thật yên tĩnh, nhưng thi thoảng sẽ có tiếng ho khan cùng âm thanh người qua lại. Hứa Khuynh cầm theo di động, một đường đi ra cửa bệnh viện. Xe của Cố Tùy dừng ở bãi đậu xe, người nọ đứng tựa vào cửa xe. Anh đang nhìn qua bên này. Hứa Khuynh mím môi, đi qua đó. Cố Tùy ngậm thuốc lá vào trong miệng, mở cửa xe, từ bên trong lấy ra một bó hoa. Hứa Khuynh đi đến đó, nhìn thấy bó hoa thì sửng sốt, xoay người muốn chạy. Cố Tùy ôm bó hoa đi theo. Hứa khuynh đi mấy bước, lại quay đầu nhìn anh: "Trễ như vậy rồi, anh muốn làm gì đây?" Cố Tùy híp mắt nhìn cô. Quỳ một chân xuống đất. "Anh sẽ quỳ gối ở chỗ này, em hiện tại có vấn đề gì cứ việc hỏi anh, tuyệt đối không giấu diếm, nếu không anh cũng không đứng dậy nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]